Trăng Và Chị
Buổi sáng chị thức dậy thật sớm. Đêm vẫn còn. Lặng lẽ.
Một ngày mới sẽ bắt đầu. Một ngày như mọi ngày, công việc vẫn thế. Vào tuổi chị, mọi việc đến hay đi, đã bấy lâu tròn đều như nhịp thở.
Dường như có tiếng hót của bầy chim nhỏ vừa rủ nhau về làm tổ trên bàn thờ Thiên mà anh đặt bên mái nhà cạnh cây hồng dòn xum xuê tàn lá. Mấy hôm trước chị đã ra hái vài trái chín đầu mùa để cúng Phật. Mẹ anh chừng như rất thích con dâu làm công việc này, vì cái sân nhỏ sau nhà bấy lâu, đã như thành cái không gian riêng lẻ của bà.
Những buổi sớm… bà đi loanh quanh trong vườn. Khom lưng…tách vài chiếc lá trên đám artichoke đã héo hay xới chút đất cho ấm gốc nhóm aloe vừa mới trồng qua mùa hạ. Thỉnh thoảng bà soạn lại khay trà xưa lỉnh kỉnh với ấm trà một tống bốn quân đem ra sân chùi rửa, rồi lại hong nắng cho khô.
Đó là khay trà khi cụ nội còn mà bà đã không quên cất gói thật kỹ đem sang đây như một bảo vật. Nó là hình bóng chập chùng của khổ đau và hạnh phúc của bà với quãng đời làm dâu trưởng trong dòng tộc nhà chồng. Bà là cái bóng còn sót lại của quá khứ. Đơn độc và lặng thầm. Cơ hồ như theo tháng năm…đã phủ kín màu thời gian, buồn bã.
Cũng như chị như anh, đang đi lui dần vào quá khứ của đời mình. Chỉ khác một điều, quá khứ của bà chỉ là những tưởng niệm. Còn quá khứ của chị của anh thì vẫn như những đám mây bàng bạc trên trời thu…
Một ngày mới sẽ bắt đầu. Một ngày như mọi ngày, công việc vẫn thế. Vào tuổi chị, mọi việc đến hay đi, đã bấy lâu tròn đều như nhịp thở.
Dường như có tiếng hót của bầy chim nhỏ vừa rủ nhau về làm tổ trên bàn thờ Thiên mà anh đặt bên mái nhà cạnh cây hồng dòn xum xuê tàn lá. Mấy hôm trước chị đã ra hái vài trái chín đầu mùa để cúng Phật. Mẹ anh chừng như rất thích con dâu làm công việc này, vì cái sân nhỏ sau nhà bấy lâu, đã như thành cái không gian riêng lẻ của bà.
Những buổi sớm… bà đi loanh quanh trong vườn. Khom lưng…tách vài chiếc lá trên đám artichoke đã héo hay xới chút đất cho ấm gốc nhóm aloe vừa mới trồng qua mùa hạ. Thỉnh thoảng bà soạn lại khay trà xưa lỉnh kỉnh với ấm trà một tống bốn quân đem ra sân chùi rửa, rồi lại hong nắng cho khô.
Đó là khay trà khi cụ nội còn mà bà đã không quên cất gói thật kỹ đem sang đây như một bảo vật. Nó là hình bóng chập chùng của khổ đau và hạnh phúc của bà với quãng đời làm dâu trưởng trong dòng tộc nhà chồng. Bà là cái bóng còn sót lại của quá khứ. Đơn độc và lặng thầm. Cơ hồ như theo tháng năm…đã phủ kín màu thời gian, buồn bã.
Cũng như chị như anh, đang đi lui dần vào quá khứ của đời mình. Chỉ khác một điều, quá khứ của bà chỉ là những tưởng niệm. Còn quá khứ của chị của anh thì vẫn như những đám mây bàng bạc trên trời thu…
Chị với tay cầm quyển báo nhỏ vừa nhận từ hộp thư về. Bất ngờ. Như chạm vào cánh cửa quá khứ, thoáng chút hương dĩ vãng…mơ hồ như ánh trăng đổ tràn giữa hai bến bờ của trí nhớ và lãng quên. Những người bạn xa xưa như trong chuyện cổ tích trăm năm, vẫn còn đó, vang rền những màu sắc và âm thanh hỉ nộ. Đời sống mà. Con người luôn bơi mệt nhoài trong những nỗi sợ hãi vô cùng.Thời gian đã như dòng nước tuôn đổ qua thác ghềnh hay đồng ruộng. Hoa trái của cuộc đời không chỉ là mật ngọt, đôi lúc đắng cay cũng cần thiết để hương vị thêm chất đậm đà. “Chư hành vô thường, chư pháp vô ngã” …vậy mà sao vẫn cứ thích làm người hong nồng kỹ niệm, nhìn ngắm và lắng nghe nhau về khoảng thời khắc đã lui xa. Như hình bóng mẹ anh ngồi lặng lẽ hàng giờ…bên bộ khay trà cũ xưa..xa tích. Chị cười ngộ ngộ nghĩnh với chính mình, dường như ai cũng …thích “ghiền khổ. ..cho vui" như lời Thầy bổn sư của chị khi xưa hay thường nhắc nh nhở các môn sinh.
Mấy hôm nay trời sang mùa.Se lạnh. Cây lá trong vuờn cũng trở màu, lặng lẽ. Cái lặng lẽ như một điều có thật bên trong những biến động từ dòng đời xôn xao trôi chảy. Tuổi ở chị là tuổi đi dần vào quá khứ, tuổi của quay về, yên lắng. Nhìn ra đời sống như nó-đang-là hiện có, mà không "phan duyên" hay "đối kháng". Như nhìn tờ lịch ngày âm 16 thì trăng lại tròn. Rồi sẽ khuyết. Đời sống luôn chuyển động vì có sự phân ly ở hai bờ nhị nguyên đối đãi. Vượt qua… là con đường phải đi của mỗi hành giả trong cuộc hành trình chuyển hoá tự thân.Như loài nhộng nằm trong kén ...đợi chờ ngày đôi cánh rở ràng để tung bay vào khoảng trời cao rộng.
Vượt thoát hay sự trải nghiệm là một trở về với uyên nguyên bất nhị của " tánh không", để nhận ra cái năng lượng này hàm ẩn trong mỗi chính mình. Khả năng nhận ra " tự tánh" mà ai cũng có, đồng lúc hiểu thấu ra không ai có thể ban tặng cho mình dù là đấng toàn năng toàn giác. Những năng lực bên ngoài tự ngã chỉ là ngón tay chỉ ra ánh sáng của vầng trăng vẫn toả sáng tự thuở nào.
Đêm qua. Chị không ngủ được vì trăng như ngọn nước tràn vào gian phòng nhỏ. Chị buớc ra khỏi phòng để nhìn trăng. Ồ! ánh trăng. Không bị giam hãm im lìm trong phòng nhỏ mà ánh trăng đã nhảy múa khắp nơi và thênh thang mọi chỗ, bất kỳ nơi nào chị có thể nhìn thấy. Điều nầy xem chừng đơn sơ nhưng lại khó nhận nhìn. Ôi cái tâm lượng bao la không ngằn mé của mình của trăng và của vạn pháp. Trống rỗng không chất chứa, sáng trong xuyên suốt và tĩnh lặng bao dung, không đắm mê cũng không đối kháng. Ánh trăng làm chị bất giác nhớ về ngôi chùa cổ trong những hôm mồng tám ngày rằm Thầy cho thọ Bát Quan Trai. Chùa nơi chị quy y thọ giới khi xưa nay vẫn còn uy nghiêm với đôi liễn đối khắc sâu trước cổng
"Tây qui độc diệu thiên chơn bửư
Tạng xuất hàm linh điạ chánh hương”
Vào những ngày rằm, trăng nơi đấy thật đẹp. Đời sống quá nhiều bận rộn làm chị đôi khi quên nhìn thấy được sự yên lắng của vầng trăng. Bao năm tháng trầm luân trong khổ ách, con người đã như đánh mất chính mình. Nỗi sợ hãi , yếu đuối …đã trùm lấp, xâm lấn dần con người thật có của mình. Con người chỉ hiện hữu nhỏ nhoi trong niềm cô đơn huyễn hoặc bởi cái ngã độc tôn thao túng. Đó là sự ngăn ngại đầy giảo quyệt của chính tâm thức đã đưa mình êm thắm xa dần bờ bỉ ngạn.
Ánh trăng năm xưa và ánh trăng của hôm nay, muôn thuở vẫn là...
"Tây qui độc diệu thiên chơn bửư
Tạng xuất hàm linh điạ chánh hương”
Vào những ngày rằm, trăng nơi đấy thật đẹp. Đời sống quá nhiều bận rộn làm chị đôi khi quên nhìn thấy được sự yên lắng của vầng trăng. Bao năm tháng trầm luân trong khổ ách, con người đã như đánh mất chính mình. Nỗi sợ hãi , yếu đuối …đã trùm lấp, xâm lấn dần con người thật có của mình. Con người chỉ hiện hữu nhỏ nhoi trong niềm cô đơn huyễn hoặc bởi cái ngã độc tôn thao túng. Đó là sự ngăn ngại đầy giảo quyệt của chính tâm thức đã đưa mình êm thắm xa dần bờ bỉ ngạn.
Ánh trăng năm xưa và ánh trăng của hôm nay, muôn thuở vẫn là...
biệnthithanhliem
No comments:
Post a Comment