Friday, November 30, 2018


Ai là thủ phạm ?

Chúng ta đang còn ở trong tháng 11, đặc biệt với ba cái chết xảy ra trong tháng 11/ 1963 mà đến nay vẫn chưa biết ai là thủ phạm đứng đằng sau lưng.  
Xin gửi anh em bài viết của Mạc Vân, bút hiệu của người anh họ của tôi. Trước đây  anh là trung tá phi công với chức vụ không đoàn trưởng một không đoàn ở căn cứ không quân Nha Trang. Anh nay đã 83 tuổi và là một sĩ quan đáng tin cậy. Mời anh em đọc

TVM 

NHỮNG TÂM SỰ LỊCH SỮ CUẢ ĐỨC CỐ HỒNG Y NGUYỄN VĂN THUẬN. 
                                                                                                                 MẠC – VÂN.
  
Tôi có cơ duyên làm quen với cố hồng y Thuận vào năm 67 khi ngài là một vị giám mục trẻ mới đổi về điạ phận Nha Trang. Hồi đó tôi là sĩ quan cao cấp không quân và là đại diện công giáo cuả sư đoàn hai ở phi trường Nha Trang.  
Ngài rất trẻ rất đẹp trai, ăn nói  diụ dàng thái độ hiền hậu  rất trí thức, dể thu hút người đối thoại. Tôi thường lên xuống toà giám mục gặp Ngài không phải là để bàn các vấn đề giáo lý hay xưng tội mà lại để thăm viếng như người thân tính. Mổi lần xuống là ngài mời vào trong văn phòng toà giám mục nói chuyện thân mật thoải mái. 

Tôi nhận xét ngài thích bàn về chính trị và rất thông suốt các vấn đề quốc tế. Cũng dể hiểu thôi, vì ngài hay đi Roma và ngài cũng là đại diện Caritas, một tổ chức từ thiện cuả giáo hội La Mả ở Việt Nam. Ngài là cháu kêu bằng cậu ruột cuả cố tổng thống Ngô Đình Diệm. Biết Ngài có nhiều bí ẩn về cuộc đảo chánh 63, nên có hôm tò mò mạnh dạn hỏi Ngài về biến cố này. Và đây là những bí ẩn lịch sữ mà ngài cho tôi biết: 

Với Mỹ thì cuộc đảo chánh không thể ngừng lại được lý do là những nhà tư bản Mỹ đã đầu tư cả hàng trăm tỹ Mỹ kim vào những hảng chế tạo tàu bay, tàu bò, tàu chiến, vũ khí  đạn dược v..v... Đối với họ thì không có gì đem lợi nhuận nhanh chóng bằng đầu tư vào chiến tranh. Bên cạnh đó lại cũng kể thêm những thành phần các tướng lãnh trong quân đội hiếu chiến bên Ngũ Giác Đài, những nhà chính trị diều hâu trong quốc hội Mỹ và ở Nhà Trắng có nhiều người không thích tổng Thống Diệm. Trong lúc đó Ông Cụ một mực từ chối không chiụ cho quân đội Mỹ đổ vào Việt Nam.
Cái rủi là cũng một đại hoạ vì có một nhóm tướng lãnh VN thời cơ bị Mỹ mua chuộc... 
Trong ngày đảo chánh có một gia đình người Mỹ thân với gia đình Ông Nhu là Ông bà Colby, từng làm giám đóc CIA đã đến nhà thờ cầu nguyện cho Tổng Thống Diệm và ông cố vấn Nhu. Ông bà Colby đã nói với bạn bè là hãy cầu nguyện cho hai ngườì bạn Việt Nam. Ngài nói tiếp: Colby là một người công giáo và có đưá con trai làm linh mục. 

Cuộc đảo chánh đã xẫy ra như thế nào phần lớn chúng ta đều đã biết. Tổng Thống Diệm và cố vấn Ngô đình Nhu đã bị giết. Ngài kể tiếp với một giọng bình dị.

Hai tuần sau đó nhân dịp tướng Dương văn Minh ra Huế, cùng đem theo đứa con trai độ 10 tuổi và có ghé lại thăm. Ngài kể: Xin trích. 
                Dương văn Minh vưà nói vừa đặt tay lên đầu đưá con: 
       “Thưa Cha con thề trên đầu con của con là con không giết Tổng Thống.” 
         Ngài trả lời: 
   “Chuyện đáng tiếc đó đã xảy ra rồi bây giờ làm sao đừng để cho quân Mỹ vào.” 
Nói đến đây ngài ngưng một vài phút và kể tiếp. Tướng Trần văn Đôn có đến gặp ngài. Trong câu chuyện tướng Đôn dã nói:  
          “Các tướng lãnh Việt Nam thật nhục nhã xấu hổ.”
   Chắc Ông Đôn muốn ám chỉ đến các tướng đão chánh trong đó có ông. Vài tháng sau tướng Tôn Thất Đính ra Huế làm tư lệnh quân đoàn Một đã có ghé lại thăm Ngài: 
           Ngài mời tướng Đính uống rượu:   
          Tướng Đính vừa uống rượu vừa khóc và nói. Xin trích nguyên văn:        
          “Thưa Cha; con mà giết Tổng Thống thì cũng như con giết cha con.. Cho con một sư đoàn là con dẹp sạch bọn đó.”

          Sau đó Quân Mỹ ồ ạt vào Việt Nam và chiến tranh leo thang. Trong thời gian này Thầy Trí Quang có gọi điện thoại đề nghị với Ngài là Công Giáo và Phật Giáo cùng họp nhau xuống đường biểu tình chống Mỹ.
             Ngài trả lời với thầy Trí Quang. Xin trích nguyên văn:  
         “ Tôi với thầy là những kẻ tu trì đừng làm chính trị. ”
 Một sự cố đặc biệt đã xẩy ra trong đêm tết Mậu Thân 68.     Theo lời ngài kể:
Một chiếc xe lạ dừng lại ngoài đường lộ đối diện với toà Giám Mục trên bãi biển Nha Trang và một chiếc khác đậu bên hông trái tòa Giám mục đã xối xả bắn vào phòng ngủ của ngài. Cả phòng ngủ đầy lỗ đạn; áo quần và đồ dùng của Ngài bị rách nát chi chít những lỗ đạn. May là Ngài không ở nhà. Tôi hỏi: 
       Thưa Đức Cha ai là thủ phạm việc này? 
       Ngài giữ im lặng không trả lời.

Nay đã trên 40 năm trôi qua. Buổi nói chuyện với ngài cứ ám ảnh làm tôi bận tâm suy nghỉ. Tại sao Ngài đã đem câu chuyện bí hiểm lịch sữ này mà kể cho tôi nghe. Ngoài tôi ra không biết Ngài có kể thêm cho những kẻ khác nghe không?
Bây giờ Ngài đã qua đời, câu chuyện lịch sữ này sẻ là một bí ẩn không ai biết, nếu tôi không kể ra. Cho nên, vì bổn phận thiêng liêng, tôi muốn phổ biến nó cho những nhà viết sữ sau này có một vài ánh sáng mới trong vụ đảo chánh 63. Tôi cảm thấy mình phải viết nó ra cho công luận đối với một biến cố lịch sữ đã làm cán cân chiến tranh nghiêng về phe Cộng sản. Tôi không viết để chỉ trích hay bênh vực một ai. 

Theo tôi được biết thì hồi đó phe Việt Công đã ăn mừng và ông Nguyễn Hữu Thọ, chủ tịch mặt trận giải phóng miền Nam đã tuyên bố:                                                                                          “Đảo chánh là đảo chánh trời cho. Bắc Việt không ngần ngại tuyên bố là Mỹ đã dọn cổ cho ta ăn.”
Một nhà báo Pháp hỏi Hồ chí Minh: "Ông Diệm là người thế nào?"
Ông Hồ đã trả lời: 
    "Ông ta là một người yêu nứớc theo kiểu Ông ta." Cuộc đảo chánh 63 vẫn còn nhiều bí ẩn. 
 Ai giết Tổng thống Diệm và cố vấn Nhu. Nếu thật sự không phải ông Minh thì là ai? Có lý do nào ông Minh dám nói láo, khi thề trên đầu con ông.
Về cuộc chính biến 63 đã có quá nhiều báo chí sách vở nói đến. Nhưng tôi cũng có một vài thắc mắc và nhận xét cá nhân: 
Tại sao Tổng Thống Diệm và Ông Nhu phải bỏ dinh Gia Long mà đến ẩn trú nhà Mã Tuyên? Theo thiển ý cuả tôi dinh Gia Long vẫn tượng trưng cho uy quyền quốc gia. Câu hỏi này chắc Ông Cao xuân Vỷ có thể trả lời. Vì đến giờ phút chót theo như nhiều tài liệu kể, Ông Cao xuân Vỷ đã cùng đi với Ông Diệm và Ông Nhu vào chợ Lớn. Tại sao khi bị bắt ở nhà thờ Cha Tam, chỉ có hai ông Diệm Nhu mà không có mặt ông Cao xuân Vỷ?  
Cũng thêm một sự tình cờ, sáng hôm đó tôi chứng kiến đoàn xe đi vào nhà thờ cha Tam bắt hai Ông trở ra. Tôi ở Đà Nẵng vào họp hành quân ở bộ tư lệnh KQ và tạm trú tại câu lạc bộ An Đông ở trong chợ lớn. Đoàn xe nhà binh hùng hậu trên mười chiếc có cả xe bọc thép M113 và xe GMC gắn bốn khẩu đại liên 50 phòng không, dẫn đầu là chiếc xe jeep cuả đại tá Dương Ngọc Lắm, tôi nhận ra Ông là vì ông có bộ râu dê và anh Đỗ Thọ mang chiếc áo T Shirt. Anh Thọ là dân KQ quen thuộc. 
Theo nhận xét cuả tôi thì cuộc chính biến 63 không phải là một cuộc cách mạng như ông Đôn viết trong hồi ký cuả ông mà là một cuộc đảo chánh do Mỹ giàn dựng, và các tướng lãnh Việt Nam chỉ là kẻ thừa hành. Họ được trả một giá rẽ mạt là 3 triệu đồng bạc VN tương đương với 40 ngàn dollars theo thời giá hồi đó, do tên Lou Connein một sỉ quan tình báo Mỹ đưa đến để các tướng tá đảo chánh chia chác với nhau.

Danh sách những vị tướng tá  lãnh nhận và số tiền được phân phát cho từng người đã được ông Đôn trình ghi rỏ  trong hồi ký của ông. Đó là đồng tiền máu mà các tên Judas thế kỹ hai mươi đã nhận để giết chủ mình.  
Cuộc tranh đấu Phật giáo 63 cũng đã nhuốm nhiều màu chính trị hơn tôn giáo. Bằng chứng là Thầy Trí Quang chạy vào toà đại sứ Mỹ ẩn trú, được bảo vệ, trong lúc đó Ông Ngô đình Cẩn, cũng vào xin tỵ nạn chính trị ở trong toà lãnh sự Mỹ ở Huế, lại bị giao trả lại chính quyền, bị đưa ra toà và bị xữ tử.
Vào đầu năm 1993, tức là 30 năm sau, thì chính ông Mai Chí Thọ, em ruột cuả Lê Đức Thọ, đã lên tiếng chỉ trich chính quyền Cộng sãn VN là đã đối xử tệ với Phật giáo trong lúc đó họ đã cộng tác chặt chẽ và giúp chúng ta trước kia.  
        
Theo nhận xét cuả tôi thì tổng thống Diệm là một chí sỉ hết lòng vì nước vì dân.
Dù sao thì Cụ là một người có uy tín rất lớn đối với dân Việt Nam. Cái sai lầm lớn nhất của Cụ là một nhà Nho, áp dụng chữ tín vào chính trị không đúng chổ, đúng lúc và đúng người.
Nge tin cụ Diệm bị ám sát Cụ Tưỡng Giới Thạch đã nói: “Ông Diệm và ông Nhu là những nhà chính trị lỗi lạc. Cả thế kỹ nũa chưa chắc VN đã có nhhững vị lãnh tụ như vậy.”
Chính như Hồ chí Minh cũng không dám đụng đến Cụ. Câu trả lời khãng khái và dứt khoát của Cụ với ông Hồ khi Ông đề nghị Cụ hợp tác vưà lúc Cụ bước ra khỏi nhà tù: 
“Ông có đường lối cứu nước cứu dân cuả Ông, tôi có đường lối cứu nước cứu dân cuả tôi.” Những người thân cộng tác với ông Hồ, hỏi tại sao để cho cụ ra đi sau này sẻ trở thành một hậu hoạn. Ông Hồ trả lờ: Các chú không nhớ câu nói được đồn đãi trong dân gian:
                         “HẠI DÂN KHÔNG DIỆM.” đó sao ?

Cả đến Cabot Lodge viên đại sứ Hoa kỳ đã nhúng tay vào vụ đảo chánh trước khi lên máy bay về Mỹ cũng đã tuyên bố: “Tôi rất tiếc đã không cứu được tổng thống Diệm.”
Hoà thượng Thích Quãng Đức là một nhà tu hành chân chính và đã chết cho Đạo Pháp.
Hai cái chết  làm cho ta suy nghỉ trong những câu chuyện bầy nhầy đầy chính trị sắt máu và tiền bạc tranh chấp cuả cuộc đảo chánh 63.
Đức Giáo Hoàng Paul 6 đang cùng các Giám mục thế giới họp Vatican 2 ở Rom, khi nghe tin Tổng Thống Diệm bi ám sát đã làm lể cầu hồn cho cố tổng thống.
Sau cái chết cuả tổng thống Diệm và ông cố vấn Nhu, tình hình Việt Nam rối beng. Đảo chánh nối tiếp nhau như cơm bưã làm nổ lực chống Cộng suy yếu lòng người ly tán. 

Mỹ rút và giao lại cho Việt Nam. Những gì mà Mỹ đã không thắng nổi với B52 với bom dạn và tiền bạc dồi dào. Bây giờ viện trợ quân sự cho Việt Nam giảm rất nhiều trong lúc đó Bắc Việt lại nhận viện trợ rất dồi giào từ Nga Sô Trung Cộng và các nước Cộng sản đông Âu. Một chuổi dài những biến cố dồn dập như những cơn giong tố báo hiệu sự sụp đổ cuả VNCH như có bàn tay vô hình nào đó đã sắp đặt trước .


Thế trận đã bày ra đấy làm sao miền Nam tránh khỏi tai hoạ? Đổ lỗi cho Mỹ 100 phần 100 không đúng mà ta phải trách ta trước.

Miền Nam tồn tại thêm được 12 năm là cũng nhờ có sự hiện diện quân đội Mỹ và nhất là lòng can đảm chiến đấu cuả quân đội VNCH. Nếu đừng mắc phải những lổi lầm chiến lược như cuộc rút lui hối hã ở cao nguyên do những nhà lãnh đạo bất tài,  thì chưa chắc gì Cộng Sãn đã chiếm được Miền Nam dể dàng như vậy.
Vì chính Cộng sãn cũng có chiến lược chiếm miền Nam bằng hai giai đoạn. Giai đoạn một vào năm 75 ở Cao Nguyên. Và giai đoạn hai tiến xuống đồng bằng vào năm 76.  

Vào những ngày cuối tháng ba 75 tôi có đến toà Giám mục lần chót gặp ngài: Lần này ngài tõ ra rất lo âu trên nét mặt và nói với một giọng buồn bã.
Số phận miền Nam còn bi đát hơn cả Trung hoa quốc gia năm 1949, khi Trưỡng Giới Thạch tháo chạy ra Đài Loan.
          Tôi nói: Dù sao đi nữa xin Đức Cha đừng đi..
          Ngài trả lời: Cha là người tu trì đi đâu.
          Cứ mổi lần nghĩ đến biến cố 63 và 30/4 là tự nhiên tôi có hai câu hỏi:                
           Thế kỹ hai mươi này có hai nhà chính tri đạo đức hai nhà lãnh đạo tài ba dó là:
                      GANDHI  VÀ  NGÔ ĐÌNH  DIÊM. CẢ HAI ĐỀU Bị ÁM SÁT
            Phải chăng chính trị không đi đôi với đạo đức?     

          Nuớc ta có nợ nần gi ân oán gì với nước và dân Do Thái không?
          Tại sao có hai nhân vật Do Thái đem tang thương tai hoạ đến cho nước ta?
          Năm 1954 ông Mendes France thủ tướng nước Pháp, một người Do Thái đã cắt chia
          Việt Nam ra làm hai làm hai. Năm 1975 Kissinger cũng là một người Do Thái đã bán đứng chúng ta.
 Nhân qủa hay vận nước hay ý Trời ?
                                                                                                                       MẠC – VÂN.

CHIẾN DỊCH GAFNER - Đoạn 11 - Chương II .

Khi cô Lữ Vân làm đẹp xong , tôi thường nhìn thẳng vào mắt cô mong tìm thấy một chút e lệ còn dư thừa nào đó . Nhưng cô vẫn thoải mái vui đùa , mở đôi mắt to ra , nhướng cập lông mày và hỏi tôi :
_ Anh trông em có hấp dẫn không ?
Tôi thật lòng trả lời và vô tình gọi cô băng EM như một phản xạ :
- Hấp dẫn quá đi chứ ! Hơn nữa anh còn nhìn thấy qua đôi mắt dịu dàng này một cái gì huyền bí và kỳ dịu như những chuyện 1001 đêm .
- Anh khéo nịnh em ! Nó chỉ là trần tục . Hoặc xấu hay đẹp , chứ chẳng có huyền bí gì đâu . Dẫu sao em cũng xin cám ơn anh .
Khi cô lấy thỏi son ra để thoa môi , cũng thân mật như bao lần , hỏi tôi :
_ Anh thích em thoa màu son gì hôm nay ?
_ Màu son nào thoa lên môi em trông cũng đẹp . Nhưng một cách "nghệ sĩ" và "mỹ thuật" thì màu son nên ăn với màu áo em đang mặc . Cái đẹp thực sự là ở bờ môi em . Nó có hình dáng cách điệu một Trái Tim . THế mới dễ thương và hấp dẫn nữa chứ !
Đợi cô thoa một lớp vernis lên móng tay xong , tôi bảo cô bằng tiếng Pháp :
_ Donne-moi ta main . Cela veut dire que je te demande la main parce que je suis tombé amoureux de toi !
Cái ẩn ý của tôi là trong thành ngữ tiếng Pháp "Demander la main " có nghĩa là "Xin được cưới em" hay " Xin kết hôn với em " . Nhưng tôi nói "né" qua bằng tiếng Việt rằng em hãy đưa tay cho anh chiêm ngưởng cái mềm mại dịu dàng của bàn tay em mà em lại chải chuốt cho nó thì nó càng mỹ miều hơn .
Cô Lữ Vân thật là nhạy cảm , hiểu ngay ý tôi , nên cô trả lời liền :
_ Anh có thật lòng muốn kết hôn với em à ? Thôi thì thực hư thế nào em không cần biết . Điều em biết là em cảm thấy thích thú và vui lòng vì những lời "tỏ tình" của anh . Vui thích bởi vì em có được thêm 1 người yêu thương em.
Nhưng có một điều lấy làm tiếc là anh chẳng còn có quyền kết hôn với em . Luật VN mình cấm "đa thê" , polygamie
est légalement interdite .
Tôi cũng muốn tiếp nối câu chuyện đùa vui mà thân tình nên tôi nói thêm :
_ Sao em nói ra làm chi cái sự thật này làm anh "mặc cảm" và thấy ngại ngùng khi tỏ bày "chút tình, chút ý" nảy sinh chân thật trong lòng anh . Thôi thì , nếu anh không được nắm tay em trong nghĩa vợ chồng , vậy xin

Tay em anh hãy tựa đầu ,
Cho anh nghe nặng Trái Sầu rụng rơi !

Nhưng anh lại thích 2 câu thơ mà anh bạo dạng sửa chữa một chút :

Ngực em xin được tựa mình ,
Cho anh nghe nặng GIỌT TÌNH rụng rơi !

Chúng tôi thường nói đùa với nhau bằng những chuyện vớ vẩn như thế . Tôi nói thêm rằng :
_ Cái cầu xin quan trọng ngay bây giờ không phải là "demander la main" mà là Em đừng để nhạt màu son trên đôi môi . Tức là đừng để ai hôn lên đấy nhé !
_ Được chứ ! Cái đấy cũng dễ thôi ! Kể cả anh cũng chưa được hôn em .
_ Dĩ nhiên rồi . Nhưng nghe em "phán quyết" sao tôi thấy lòng mình thoang thoáng buồn .

Thấy cuộc trao đổi vui đùa đi tới chổ tình cảm đậm đà và "khá xa" , cô pha loảng và làm nhạt nhòa đi bằng mấy lời bát bỏ :
_ Anh mà cũng biết buồn nữa à ? Cả ngày cứ lao vào công tác , lui tới như con thoi , chăm chú vào bản đồ , bản nghiên cứu kế hoạch , vặn hỏi thẩm vấn . Còn thì giờ đây mà để vui để buồn . Anh nói buồn chỉ là một cách để "trách yêu" , để lấy lòng em hay là tìm một lý do gì đấy để nói với em một đề tài êm dịu hơn là chỉ toàn nói về "Công Tác" .
Nếu em không cho anh nói về NỖI BUỒN thì anh nói về cái GHEN vậy . Phải " épicer" 1 tí tình cảm vào cái "recette de cuisine" của món ăn Tình Báo cho nó ngọt ngào chứ .
Tôi hát "dặn" cô chứ không phải "tặng" đâu nhé , bản "GHEN " , có sửa ít lời cho nó đúng vào hoàn cảnh của mình.

Hởi cô Vân Tình Báo của tôi ơi ,
Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười ,
Và chỉ nhìn tôi công tác nơi xa xôi .
Tôi muốn cô đừng nghĩ tới ai ,
Đừng hôn dú thấy đóa hoa tươi ,
Đừng ôm gối chiếc đêm nay ngủ ,
Đừng tắm chiều nay bể lắm người .
Tôi muốn mùi thơm của nước hoa
Mà cô thường xức gần bên tôi chẳng bay xa
Chẳng làm ngây ngất người qua lại
Chỉ làm say đắm , đắm say ta ...

Cô Lữ Vân vừa cười vừa nói :
_ Ghen vừa vừa thì còn dễ thương . Chứ thái quá sẽ làm người yêu đâm sợ . Gối cũng không cho ôm . Hoa cũng không cho ngửi . Ối trời ơi ! Gì mà ghê gớm thế !
_ Không ! Đấy là lời ca , tiếng hát , nên phải "cường điệu" thế thôi . Nhưng chắc em cũng thấu hiểu đấy là "nỗi
lòng" , đấy là cái tâm sự đươc "cởi mở " ra như thế .
(Còn tiếp) . Võ Văn Ca .

Thursday, November 29, 2018

Chùm Ảnh Cuộc Di Cư Ngoạn Mục Của Các Loài Động Vật.
Vẻ đẹp hùng vĩ của tự nhiên luôn khiến con người phải bất ngờ. Hãy cùng chiêm ngưỡng những cuộc di cư trên quy mô lớn của các loài động vật do Instantshift tổng hợp. 


Cuộc di cư ngoạn mục của những con hải tượng ở Svalbard, Na Uy. (Ảnh: Paul Nicklen)

Cò quăm trắng châu Mỹ bay rợp trời. (Ảnh: James Shadle)

 Chim cánh cụt Gentoo đáng yêu tại Antarctica. (Ảnh: Paul Nicklen)

Những con sếu đầu đỏ trên hồ Hula, Israel. (Ảnh: Ido Meirovich)

Sứa vàng ở Palau – một thiên đường nhiệt đới giữa Thái Bình Dương. (Ảnh: National Geographic)


Những con bướm Vua ở Mexico với hành trình bay 4.000 km từ Canada và Mỹ. (Ảnh: Joel Sartore)


Những chú cá đuối ở Baja, Mexico. (Ảnh: Eduardo Lopez Negrete)

Khung cảnh tuyệt vời tạo ra bởi đàn hồng hạc trên bán đảo Yucatan, Mexico. (Ảnh: Robert Haas)

Bước chạy rầm rập của những chú trâu châu Phi. (Ảnh: Luo Hong)

Khung cảnh lung linh trong màn đêm khi các chú đom đóm di chuyển tại Nhật Bản. (Ảnh: Kei Nomiyama)


Đàn cá hồi nhuộm đỏ mặt nước tại Taylor Creek, California, Mỹ. (Ảnh: Joe Chan)

Khung cảnh nên thơ tạo ra bởi những chú bướm ở Tucabaca, Bolivia. (Ảnh: Steffen Reichle)

Không gì có thể cản bước những chú linh dương Canada. (Ảnh: Joel Berger)


Bồ nông trắng sông Mississippi. (Ảnh: Annie Griffiths)


Hàng triệu con bướm Vua nhuộm vàng khu rừng Mexico. (Ảnh: Pendens proditor)

Châu chấu bay rợp trời Madagascar. (Ảnh: Michele Martinelli)

Bạn đã bao giờ thấy nhiều ngỗng tuyết Canada đến vậy chưa? (Ảnh: Toni Chowdhury)

Chim cánh cụt hoàng đế đảo Possession. (Ảnh: Stefano Unterthiner)

Ngựa vằn Tanzania. (Ảnh: Giulio Zanni)

Linh dương đầu bò qua sông Mara, Serengeti. (Ảnh: Nicole Cambre)
Tại Sao Người Việt Vẫn Chưa Trưởng Thành? - Đại Dương

Khát vọng của dân tộc Việt Nam sánh vai cùng bè bạn năm châu bốn bể đã ấp ủ hơn thế kỷ và trải qua bao cuộc biển dâu mà sao vẫn mù khơi?

Vì người Việt Nam kém thông minh? thiếu đoàn kết? quá cố chấp? thiển cận? Hoặc do tổng hợp các căn bệnh trầm kha của dân tộc?
Kiến trúc sư Nguyễn An (1381-1453) quê ở Hà Đông bị giặc Minh bắt về Tàu năm 1407 được vua Minh Thành Tổ giao trọng trách xây dựng “thành Bắc Kinh mới” trong chức vụ tổng công trình sư, toàn quyền chỉ huy các kiến trúc sư Tàu. Sau đó, ông còn được Vua phái đi xây dựng các công trình trị thuỷ trên sông Hoàng Hà và một số dòng sông khác.

Nhiều người Việt Nam đã làm rạng danh dòng giống Lạc Hồng trên các lĩnh vực khoa học, kinh doanh, sáng chế lỗi lạc khắp thế giới sau khi đã từ bỏ thiên đường cộng sản, dù từng chăn trâu hoặc rất kém Anh ngữ. Đa số họ xuất thân từ Việt Nam Cộng Hoà.
Trái lại, những hành vi trộm cắp, buôn lậu, trồng cần sa tại Châu Á, Châu Âu sau năm 1975 làm nhục quốc thể đều do công dân Cộng hoà Xã hội chủ nghĩa Việt Nam thực hiện.

Trí tuệ con người vô hạn, nhưng, chỉ phát triển khi không bị chít chiếc vòng kim-cô lên đầu. Tư tưởng bị Mác-Lê-Mao thao túng, trí óc bị đóng khung, hành động bị hạn chế nên không một sáng kiến nào có thể nẩy sinh và áp dụng cho ích quốc, lợi dân.

Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng từng tự sướng “Việt Nam dân chủ đến thế là cùng”. Nhưng, khi gặp cử tri quận Ba Đình đã nói về vụ kỷ luật Giáo sư Chu Hảo “không phải muốn nói gì thì nói … suy thoái chính trị thì phải giáo dục, uốn nắn … giờ thì có kêu gì được nữa không”.

Với 94 triệu dân, hơn 24,300 tiến sĩ và 101,000 thạc sĩ (thống kê năm 2013) vẫn không tự sản xuất được chiếc ô-tô dù cho Nhà nước quyết định trở thành “quốc gia kỹ nghệ” vào năm 2020. Campuchia đã tự sản xuất được ô-tô điện giá rẻ cho thị trường quốc nội và sẽ xuất cảng vào năm tới. Bây giờ, Hà Nội lại khoác lác về Cách mạng Công nghiệp lần thứ Tư (Industry 4.0).

Hơn 220,000 cử nhân và thạc sĩ thất nghiệp do không đủ tiền chạy chọt vào biên chế dù cho Việt Nam có 11 triệu người ăn lương Nhà nước trên tổng số 94 triệu dân. Hoa Kỳ với hơn 300 triệu dân mà chỉ có 2 triệu người hưởng lương từ ngân sách quốc gia.

Việt Nam có hơn 9,000 tiến sĩ làm giảng viên tại các trường Cao đẳng và Đại học, nhưng, chẳng có trường nào lọt vào tốp 500 Đại học nổi tiếng thế giới. Giáo dục và khoa học Việt Nam thua Nhật Bản và Tân Gia Ba vài trăm năm, Thái Lan 50, Mã Lai Á 30.
Từ cấp thứ trưởng trở lên, Việt Nam có số tiến sĩ gấp 5 lần Nhật Bản, nhưng, đất nước chỉ làm thuê cho người ngoại quốc.
Người Việt Nam thông minh, nhưng, những kẻ tôn thờ Chủ nghĩa Cộng sản thì quá đần độn, chỉ biết so sánh giữa ta-và-ta mà chẳng dám đối chiếu ta-và-người khiến cho đất nước bị sa vào vũng lầy trì trệ.

Đoàn kết thì sống, chia rẽ thì chết đã được tiền nhân đúc kết trong giòng lịch sử chống thù trong giặc ngoài của dân tộc. Đoàn kết không có nghĩa cùng chung chiến tuyến với kẻ thù của dân tộc. Dù ở trong hoàn cảnh, điều kiện, địa vị nào mà hợp tác với nội thù, ngoại xâm đều không thể tự phủ lên tấm áo yêu nước mà chính là kẻ phản bội Tổ quốc, Dân tộc.

Những ai hoàn toàn tin tưởng vào sự lãnh đạo sáng suốt của Đảng Cộng sản Việt Nam đều thuộc loại thiển cận. Chủ nghĩa Cộng sản từng có hàng trăm quốc gia áp dụng từng mức độ khác nhau mà nay chỉ tồn tại Trung Cộng, Việt Nam, Bắc Triều Tiên, Cuba. Các dân tộc Đông Âu với tay không đã lật đổ được chính quyền cộng sản được trang bị vũ khí tới tận răng. Giàu dầu hoả như Venezuela mà sau 10 năm thực hiện chủ nghĩa cộng sản làm cho 2/20 triệu dân đói rét phải chạy sang các nước láng giềng kiếm miếng ăn.

Sau hơn hai thập niên, giới cấp tiến quốc tế mới thừa nhận thất bại khi sử dụng kinh tế để mở cửa chính trị. Một số người Việt hải ngoại phải đánh đố tử thần để rời khỏi thiên đường cộng sản mà lại tin tưởng có thể hoà hợp với ĐCS để xây dựng đất nước!

Sự cố chấp làm cho người Việt trở nên mù quáng trước chủ trương làm tay sai cho Đệ tam Quốc tế mà tiến hành cuộc chiến tranh uỷ nhiệm để đưa dân tộc vào cảnh nồi da xáo thịt, huynh đệ tương tàn, khoét sâu thù hận. Chỉ có người điên hoặc siêu-cuồng-tín mới tin vào sự lãnh đạo của ĐCS.

Giới truyền thông Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam đã phải đi học bổ túc chính trị nhằm toàn tâm toàn ý phổ biến, ca tụng mọi chính sách bất nhân, bất nghĩa, bán nước buôn dân của ĐCS.
Cuộc chiến thương mại Mỹ-Trung ngày càng gay gắt và chưa tới hồi kết làm cho ĐCSVN phải trình bày chiếc bánh vẽ: Công xưởng sản xuất. Giấc mơ này sẽ thành sự thật hay giống như quá nhiều chiếc bánh vẽ trong quá khứ?

Trung Cộng trở thành nền kinh tế lớn thứ hai trên thế giới sau Hoa Kỳ, nhưng, GDP thực (nominal) tính theo đầu người trong năm 2018 chỉ được 10,000 USD so với 62,000 của Mỹ và 32,000 của Đại Hàn, Việt Nam 2,000.

Bắc Kinh dựa vào thị trường tiêu thụ 1.4 tỉ người để mặc cả với các tập đoàn đa quốc và nhà đầu tư quốc tế nhằm phát triển kinh tế mà không cần kinh doanh công bằng. Luật sở hữu trí tuệ của Trung Cộng cho phép bất cứ sản phẩm nào chỉ có một chi tiết nhỏ không giống nguyên gốc đều hợp pháp. Được lệnh từ Bắc Kinh nên Hoa Lục và Hồng Kông chiếm 86% lượng hàng giả, hàng nhái trên thế giới đã đem về cho Trung Cộng 400 tỉ USD trong năm 2015 (theo phúc trình của Europol). Quần áo, giày dép, quần áo giả, nhái làm Châu Âu mất 26 tỉ Euro và hơn 300,000 việc làm trong năm 2015.

Doanh nhân Trung Cộng không cần sáng tạo mà chỉ nhăm nhăm đi đánh cắp tài sản trí tuệ thông qua mạng lưới gián điệp kinh tế bằng các bộ cánh nhà nghiên cứu, thực tập sinh xâm nhập vào khối doanh nghiệp Tây Phương.

Trái lại, đảng viên Cộng sản Việt Nam thừa hưởng vai trò tay sai của Hồ Chí Minh nên chuyên nghề sao chép mô hình chính trị, giáo dục, tư tưởng từ Liên Sô, Trung Cộng nên chẳng dám đi sai một ly. Sức lực không có, lá gan và túi mật lại nhỏ nên giới cầm quyền tại CHXHCNVN khó thoát khỏi bóng ma Bắc Kinh.

Tổ chức Thương mại Thế giới (WTO) lưu ý Việt Nam nên thận trọng với việc Trung Cộng mượn thị trường để tránh thuế của Mỹ khiến cho giới kinh doanh và chuyên gia kinh tế Việt Nam cố nhận diện khả năng của Việt Nam. (1) Hàng hoá Việt Nam khó đáp ứng được nhu cầu của thị trường Hoa Kỳ (2) Sau 30 năm đổi mới, khu vực doanh nghiệp tư nhân Việt Nam chỉ chiếm chưa tới 10%, so với 30% khu vực hộ gia đình và 30% khu vực doanh nghiệp nhà nước. (3) Hà Nội đang tổ chức Hội thảo chủ đề “Xây dựng và hoàn thiện thể chế phát triển tập đoàn kinh tế nhà nước trong bối cảnh hội nhập quốc tế” đi ngược với cam kết gia nhập WTO.

Nhưng, họ phớt lờ yếu tố chính sách của ĐCSVN nhằm tạo mọi điều kiện thuận tiện cho Trung Cộng kiểm soát nền kinh tế Việt Nam. (1) Đồng Nhân Dân Tệ được lưu hành công khai ở Việt Nam. (2) Dân Trung Cộng tự do ra vào Việt Nam ngày càng đông. (3) Các phố Tàu đồ sộ lấn áp Việt Nam về thương mại và văn hoá. (4) Các Đặc khu Kinh tế, Khu chế xuất sẽ sản xuất hàng Trung Cộng mang nhãn hiệu Made in Vietnam. (5) Chính sách đồng hoá bằng cách lấy vợ Việt sẽ làm thay đổi cán cân sắc tộc.

Việt Nam sẽ trở thành một tỉnh của Trung Cộng dưới sự cai trị của Đảng Cộng sản Việt Nam nếu toàn dân Việt trong và ngoài nước vẫn tiếp tục thờ ơ và nhẹ dạ.

Đại-Dương

Nov 27, 2018