CHIẾN DỊCH GAFNER - Đoạn 11 - Chương II .
Khi cô Lữ Vân làm đẹp xong , tôi thường nhìn thẳng vào mắt cô mong tìm thấy một chút e lệ còn dư thừa nào đó . Nhưng cô vẫn thoải mái vui đùa , mở đôi mắt to ra , nhướng cập lông mày và hỏi tôi :
_ Anh trông em có hấp dẫn không ?
Tôi thật lòng trả lời và vô tình gọi cô băng EM như một phản xạ :
- Hấp dẫn quá đi chứ ! Hơn nữa anh còn nhìn thấy qua đôi mắt dịu dàng này một cái gì huyền bí và kỳ dịu như những chuyện 1001 đêm .
- Anh khéo nịnh em ! Nó chỉ là trần tục . Hoặc xấu hay đẹp , chứ chẳng có huyền bí gì đâu . Dẫu sao em cũng xin cám ơn anh .
Khi cô lấy thỏi son ra để thoa môi , cũng thân mật như bao lần , hỏi tôi :
_ Anh thích em thoa màu son gì hôm nay ?
_ Màu son nào thoa lên môi em trông cũng đẹp . Nhưng một cách "nghệ sĩ" và "mỹ thuật" thì màu son nên ăn với màu áo em đang mặc . Cái đẹp thực sự là ở bờ môi em . Nó có hình dáng cách điệu một Trái Tim . THế mới dễ thương và hấp dẫn nữa chứ !
Đợi cô thoa một lớp vernis lên móng tay xong , tôi bảo cô bằng tiếng Pháp :
_ Donne-moi ta main . Cela veut dire que je te demande la main parce que je suis tombé amoureux de toi !
Cái ẩn ý của tôi là trong thành ngữ tiếng Pháp "Demander la main " có nghĩa là "Xin được cưới em" hay " Xin kết hôn với em " . Nhưng tôi nói "né" qua bằng tiếng Việt rằng em hãy đưa tay cho anh chiêm ngưởng cái mềm mại dịu dàng của bàn tay em mà em lại chải chuốt cho nó thì nó càng mỹ miều hơn .
Cô Lữ Vân thật là nhạy cảm , hiểu ngay ý tôi , nên cô trả lời liền :
_ Anh có thật lòng muốn kết hôn với em à ? Thôi thì thực hư thế nào em không cần biết . Điều em biết là em cảm thấy thích thú và vui lòng vì những lời "tỏ tình" của anh . Vui thích bởi vì em có được thêm 1 người yêu thương em.
Nhưng có một điều lấy làm tiếc là anh chẳng còn có quyền kết hôn với em . Luật VN mình cấm "đa thê" , polygamie
est légalement interdite .
Tôi cũng muốn tiếp nối câu chuyện đùa vui mà thân tình nên tôi nói thêm :
_ Sao em nói ra làm chi cái sự thật này làm anh "mặc cảm" và thấy ngại ngùng khi tỏ bày "chút tình, chút ý" nảy sinh chân thật trong lòng anh . Thôi thì , nếu anh không được nắm tay em trong nghĩa vợ chồng , vậy xin
Tay em anh hãy tựa đầu ,
Cho anh nghe nặng Trái Sầu rụng rơi !
Nhưng anh lại thích 2 câu thơ mà anh bạo dạng sửa chữa một chút :
Ngực em xin được tựa mình ,
Cho anh nghe nặng GIỌT TÌNH rụng rơi !
Chúng tôi thường nói đùa với nhau bằng những chuyện vớ vẩn như thế . Tôi nói thêm rằng :
_ Cái cầu xin quan trọng ngay bây giờ không phải là "demander la main" mà là Em đừng để nhạt màu son trên đôi môi . Tức là đừng để ai hôn lên đấy nhé !
_ Được chứ ! Cái đấy cũng dễ thôi ! Kể cả anh cũng chưa được hôn em .
_ Dĩ nhiên rồi . Nhưng nghe em "phán quyết" sao tôi thấy lòng mình thoang thoáng buồn .
Thấy cuộc trao đổi vui đùa đi tới chổ tình cảm đậm đà và "khá xa" , cô pha loảng và làm nhạt nhòa đi bằng mấy lời bát bỏ :
_ Anh mà cũng biết buồn nữa à ? Cả ngày cứ lao vào công tác , lui tới như con thoi , chăm chú vào bản đồ , bản nghiên cứu kế hoạch , vặn hỏi thẩm vấn . Còn thì giờ đây mà để vui để buồn . Anh nói buồn chỉ là một cách để "trách yêu" , để lấy lòng em hay là tìm một lý do gì đấy để nói với em một đề tài êm dịu hơn là chỉ toàn nói về "Công Tác" .
Nếu em không cho anh nói về NỖI BUỒN thì anh nói về cái GHEN vậy . Phải " épicer" 1 tí tình cảm vào cái "recette de cuisine" của món ăn Tình Báo cho nó ngọt ngào chứ .
Tôi hát "dặn" cô chứ không phải "tặng" đâu nhé , bản "GHEN " , có sửa ít lời cho nó đúng vào hoàn cảnh của mình.
Hởi cô Vân Tình Báo của tôi ơi ,
Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười ,
Và chỉ nhìn tôi công tác nơi xa xôi .
Tôi muốn cô đừng nghĩ tới ai ,
Đừng hôn dú thấy đóa hoa tươi ,
Đừng ôm gối chiếc đêm nay ngủ ,
Đừng tắm chiều nay bể lắm người .
Tôi muốn mùi thơm của nước hoa
Mà cô thường xức gần bên tôi chẳng bay xa
Chẳng làm ngây ngất người qua lại
Chỉ làm say đắm , đắm say ta ...
Cô Lữ Vân vừa cười vừa nói :
_ Ghen vừa vừa thì còn dễ thương . Chứ thái quá sẽ làm người yêu đâm sợ . Gối cũng không cho ôm . Hoa cũng không cho ngửi . Ối trời ơi ! Gì mà ghê gớm thế !
_ Không ! Đấy là lời ca , tiếng hát , nên phải "cường điệu" thế thôi . Nhưng chắc em cũng thấu hiểu đấy là "nỗi
lòng" , đấy là cái tâm sự đươc "cởi mở " ra như thế .
(Còn tiếp) . Võ Văn Ca .
No comments:
Post a Comment