Tuesday, July 31, 2018

THÀNH KÍNH PHÂN ƯU

Xin thành thật chia buồn đến anh Trần Đại Phú cùng tang quyến. Kính cầu nguyện linh hồn bà MARIA LÊ THỊ DIỆU MY sớm về hưởng nhang Thánh Chúa.
Thánh Kính Phân Ưu,

Đại gia đình số 3

Sunday, July 29, 2018

Thư Lương Huỳnh Long (N)

Toi ten LUONG HUYNH` LONG (Ban N)….xin kinh’ Chao` Quy’ Ban so’ 3….lau qua’ ko lien lac duoc. Toi hien cu ngu Indiana,cung` tiểu bang voi’ Anh Kiet.
E-mail: yeufreevn@yahoo.com

Thư Võ Văn Ca (Pháp)

Xin chào anh Kiệt ,
Những công việc nhà thường xuyên cũng chiếm mất của mình nhiều thời gian trong ngày . Tuổi đã về chiều , sức khỏe sụt giảm nên sinh hoạt phải hạn chế  và nghỉ ngơi lại dài lâu để lấy lại sức .
Nhất là suốt cả tuần nay nước Pháp , kể cả Paris , đã chịu một cơn nóng "canicule" ác liệt , nhiệt độ lên đến 36 hay 37°C . Tôi kéo xe poussette đi chợ Siêu Thị Carrefour , chỉ gần nhà thôi , lúc trở về cũng phải dừng chân nghỉ mệt năm bảy lần . Phải hít thở nhiều và mạnh vì dường như thiếu oxygène . Về đến nhà phải uống thật nhiều nước. Nhờ không khí trong nhà mát hơn ngoài trời nên tôi thấy khỏe lại lần lần . Theo tin tức trên TV , bên Nhật trời cũng quá nóng làm chết nhiều người cao tuổi , sức yếu . Ở Pháp mấy năm trước , canicule cũng đã làm thiệt mạng hành mấy chục người già ở nhà Dưỡng Lão . Bây giờ Pháp rút kinh nghiệm đưa ra nhiều biện pháp phòng chống canicule nên đã tránh được thiệt hại về nhân mạng .
Bây giờ nói qua về sinh hoạt của tôi . Hôm nay , trời hơi bớt nóng , khai thác thời gian vợ tôi làm bếp , chuẩn bị các thức ăn đón 2 vợ chồng thằng con trai và con của chúng nó đi về VN thăm thân quyến trở lại Pháp vào buổi chiều , tôi viết đôi lời cho anh để tiếp tục việc liên lạc thư tín cho vui qua mấy ý kiến tào lao như trên .

Chiến Dịch Gafner (5)


... Thông cảm và thấu hiểu hoàn cảnh của cô , thân gái dậm trường đơn độc , đang rơi vào cảnh ngộ không may, chúng tôi làm việc với cô  trong tinh thần thật tế nhị , thật lịch sự lẫn bao dung . Luôn luôn tỏ thái độ thân tình , cư xử như bè bạn ở tuổi xuân thì trang lứa để cô dễ lấy lại bình tỉnh , yên tâm  và sẽ hết lòng công tác với chúng tôi trong nghĩa vụ ở cấp Quốc Gia . Rõ ràng lần hồi cô trở nên tự nhiên , thoải mái như bản tình đơn giản chân phương hằng có của cô trong sinh hoạt , trong quan hệ với chúng tôi , nhất là đối với cá nhân tôi , người duy nhất tiếp cận cô hàng ngày và cả...ban đêm khi cần thiết cho công tác khẩn cấp , "ôm cập" cô trong mọi tình huống như làm việc tại phòng trú ở Hôtel (Bộ Chỉ Huy Tiền Phương) như thẩm vấn , tham khảo , di chuyển vì kế hoạch công tác , giải trí , vui chơi , nghỉ ngơi,
thư giản , nghe nhạc v.v... Tôi là nơi để cô thố lộ tâm tình , giải bày tâm tư , chuyện trò mọi việc trong đời sống riêng tư , trang trải tâm trạng vui , buồn, lạc quan , lo lắng v.v... và tôi cũng là người duy nhất để cô đề nghị , yêu cầu mọi sự cần thiết cho đời sống và sinh hoạt hàng ngày ,dĩ nhiên nhất là về "tương lai hồi hương của cô" mà câu trả lời khẳn định và duy nhất của tôi là :" Cô cứ yên tâm . Công tác đang có kết quả tốt và sẽ chấm dứt trong một thời ngắn . Chúng tôi sẽ đưa cô lên máy bay trở lại Suisse ngay sau đó ."
Đặc biệt cô Tiếp Viên Hàng Không L.V. cũng đóng một vai trò vô cùng thiết yếu cùng vời chúng tôi trong công tác yểm trợ về đời sống , về sinh hoạt , về công tác hoạt vụ của cô Gafner .

Võ Văn Ca (còn tiếp) 

Ánh Mắt Của Cha - Tâm Chánh

Tác giả Tâm Chánh là người con gái của Trung Tá Từ Tôn Khán, Tỉnh Đoàn Trưởng Tỉnh Đoàn Cán Bộ Xây Dựng Nông Thôn, Huế, thời 1968. Ông bị Việt Cộng bắt và sát hại trong Tết Mậu Thân tại Huế. Hiện nay Tâm Chánh là Vice President of the Real Estate Entitlement Development Incorporation tại Southern California.

****

Nếu bây giờ ông Trời ban cho tôi một ước nguyện thì điều tôi sẽ cầu xin không một giây ngần ngại: xin cho Cha của tôi được sống lại dù chỉ là một ngày để Mẹ tôi có được niềm vui trước khi bà từ giã cõi đời, để cho các con tôi được gặp Ông Ngoại. Một mơ ước thật hão huyền và sẽ không bao giờ đạt được nhưng tôi vẫn khấn nguyện, vẫn ước mơ...

Người Cha thân yêu của tôi bị bọn Việt Cộng khát máu đoạt mệnh trong biến cố tết Mậu Thân năm 1968 khi tuổi đời của Ông chưa đến ba mươi bảy. Mẹ tôi trở thành góa bụa ở tuổi ba mươi hai, cái tuổi thanh xuân đẹp nhất của một người phụ nữ, bơ vơ với sáu đứa con thơ dại và đứa con út mới tượng hình ở trong lòng.

Nửa thế kỷ qua, lòng tôi chưa bao giờ ngưng tiếc nhớ, ray rứt, và đau khổ.

Thuở đó, gia đình của tôi cư ngụ tại đường Bạch Đằng, một con đường nằm ngay tại trung tâm của tỉnh Thừa Thiên, thành phố Huế. Con đường này song song với đường Huỳnh Thúc Kháng nổi tiếng với những tiệm bánh mứt, kẹo mè xửng giòn, dẻo đủ loại. Hai con đường cách nhau bởi giòng sông Gia Hội, nơi có những chiếc đò đưa khách sang sông trong suốt bốn mùa.

Trong khu đất rộng của Ông Bà Cố tôi để lại gồm có ba căn nhà: căn Nhà Cẩn có lối kiến trúc xưa tọa lạc ngay chính giữa của khu vườn, là nơi thờ phụng tổ tiên với các điện thờ và các cột trụ thiếp vàng chạm trổ rẩt tinh vi, với bàn ghế giường tủ và các tấm mành đều được cẩn xà cừ. Nhà Tây được xây cất theo lối kiến trúc của Pháp, nằm về phía tay trái của Nhà Cẩn. Ở giữa hai căn nhà có bụi chè tàu rất lớn được trồng từ mấy đời trước, cành lá xum xuê cao quá đầu người. Đằng sau Nhà Cẩn, qua một khu vườn đầy hoa Tường Vi là căn Nhà Mới được kiến trúc theo lối tân thời.
Chúng tôi đã sống thời thơ ấu hết sức êm đềm trong căn nhà của Tổ Tiên. Ông Bà Nội của chúng tôi lúc đó đã không còn ở Huế, nhưng chúng tôi được sự thương yêu đùm bọc của Ông Bà Ngoại. Cha tôi đi hành quân thường xuyên, mỗi lần về ông đều đàn hát cho Me tôi nghe và chở chúng tôi lên thăm Ông Bà Ngoại. Mấy Me con líu ríu, quấn quýt bên Cha trong hạnh phúc ngập tràn.
Một lần về sau chuyến hành quân, Cha đem về một con chó. Ông gặp nó bị thương, nằm bên vệ đường. Ông đã tự tay săn sóc vết thương cho đến khi con chó bình phục. Kể từ đó gia đình chúng tôi có thêm một thành viên mới, chú chó Berger cao lớn. Con chó hết sức quyến luyến Cha tôi. Nó vô cùng mừng rỡ bất cứ khi nào ông về đến nhà, nó luôn luôn quanh quẩn ở bên ông khiến Mẹ tôi đôi lúc cũng bực mình khi bị nó làm chộn rộn.
Những tưởng cuộc sống sẽ được mãi ấm yên như thế… Nhưng tất cả đã thay đổi vào đầu năm 1968.
Đêm Giao Thừa Tết Mậu Thân, chúng tôi tụ họp ở nhà Ông Bà Ngoại để cúng tết và dùng bữa với gia đình của các Cậu Dì đến từ các thành phố khác. Khoảng gần mười giờ đêm bỗng có những tiếng nổ. Ban đầu mọi người đều ngỡ là ai đó đốt pháo Tết sớm, nhưng chỉ sau vài phút, Cha tôi biết ngay là tiếng nổ của súng. Gương mặt và đôi mắt Ông đầy lo âu. Chỉ trong khoảnh khắc, Ông nhận được điện tín về lệnh chuẩn bi cấm trại và tuyệt đối đề phòng cảnh giác. Cha tôi xin phép Ông Bà Ngoại để đưa Mẹ con chúng tôi về vì phải đi trực.  Mọi người đều năn nỉ Cha tôi ở lại vì có lẽ họ đã linh cảm được điều không hay nhưng Cha tôi cương quyết từ chối. Ông nói là cấp chỉ huy thì không thể vi phạm kỷ luật quân đội.
Khi gia đình tôi vừa về đến nhà thì con chó sủa vang và cứ cắn ống quần của Cha tôi. Tuy vậy, Cha vẫn không chú ý đến những cử chỉ khác thường của nó vì ông đang tìm cách liên lạc với cấp trên để nói chuyện. Con chó vẫn sủa ăng ẳng và kéo ống quần của Cha. Đang ở trong tình huống căng thẳng, lo âu, Cha đã nạt lớn và hất mạnh con chó sang một bên. Nó sợ hãi bỏ chạy ra ngoài sân, và hôm sau những người giúp việc đã cố công tìm kiếm con chó nhưng không ai thấy nó.
Đêm Mồng Một Tết, Việt Cộng (VC) tấn công. Vài ngày sau, chúng chiếm thành phố Huế.
Cha bảo Me và tất cả chị em chúng tôi chạy qua trú dưới căn hầm của một gia đình láng giềng cách nhà của chúng tôi năm căn. Cha ở lại nhà tiếp tục liên lạc điện thoại, làm việc với cấp trên.
Sau nhiều ngày chui rúc trong căn hầm, chúng tôi không nghe tin tức gì của Cha nên Mẹ rất lo lắng. Rạng sáng ngày 10 tháng 2 năm 1968, Me tôi đã nhờ O Lan, cô giúp việc trong gia đình, bò về nhà để thăm dò tin tức. Nhân lúc Me đang cho em bé út chưa được một tuổi bú sữa, tôi lén đi theo O Lan.
Khi O bò ra khỏi miệng hầm được một quãng ngắn thì O mới biết là có tôi đi theo. Dù lo lắng Me tôi sẽ rầy la, nhưng O cũng mừng vì có tôi bên cạnh cho đỡ sợ.
Lúc đó khoảng gần 5 giờ sáng, trời mùa đông xứ Huế vẫn còn tối đen và lạnh căm căm. Vất vả lắm chúng tôi mới len qua được những hàng rào ở phía sau các khu vườn và lẻn về đến nhà.
Chúng tôi giật mình vì thấy người lạ đứng đầy sân. O Lan vội kéo tôi nằm sát xuống đất sau bụi chè tàu ở giữa Nhà Cẩn và Nhà Tây.
Từ đó, tôi trợn mắt cố nhìn xuyên qua bóng tối. Tôi rụng rời khi thấy Cha tôi và các chú cận vệ đang bị trói ké tay trước hàng hiên của căn nhà Tây. Chúng đang tra hỏi các chú Mãng, Chú Phấn, và chú Truật với những câu được lập đi lập lại "Các anh muốn chúng tôi khoan hồng thì hãy khai ra những gì mà Thiếu Tá Khán giấu diếm, bằng không đừng trách chúng tôi".
Khi nghe vậy tôi và O Lan lâm râm cầu nguyện để các chú đừng khai mặc dù tôi không thật sự hiểu bọn VC muốn các chú khai những gì…
Họ bắt đầu đánh các chú. Tiếng đấm, đá bình bịch như xoáy vào đầu tôi. Rồi tôi nghe giọng Cha tôi “Các anh muốn gì thì cứ hỏi tôi, binh lính của tôi không có tội tình chi mà các anh hành hạ họ.”  Tôi nghe chúng cười gằn rồi nói "Thiếu Tá đừng lo, sẽ tới lượt chúng tôi hỏi thăm sức khỏe của Thiếu Tá…"
Mấy phút im lặng trôi qua, tôi không nghe được khi bọn chúng nói nhỏ những gì với nhau. Lúc ấy, O Lan và tôi vừa lạnh vừa sợ, hai hàm răng của chúng tôi đánh lập cập vào nhau. Chúng tôi càng co rúm người lại, tưởng như chúng sắp phát giác ra sự hiện diện của chúng tôi.
Khi trời tờ mờ sáng thì tôi và O Lan phải đổi tư thế để ngồi xổm lên để lá chè che khuất. Từ chỗ núp, tôi đã thấy được rõ ràng cảnh tượng trước hiên nhà.
Bọn VC mặc đủ sắc phục: đứa thì mặc nguyên bộ đồ nhà binh, đứa thì mặc quần tây, áo sơ mi, nhưng trên cánh tay áo của chúng đều có đeo băng đỏ. Tên nào cũng cầm một cây súng có họng dài và quanh lưng đeo băng đạn, có tên còn cầm lựu đạn trên tay. Trong đám người mặt đầy sát khí này có một người đàn bà mặc bồ đồ đen, tay cầm súng lục.
Chúng vây lại quanh Cha, la hét tra khảo về những việc làm của Cha.
Cha trả lời “Tôi có lý tưởng của tôi, các anh có lý tưởng của các anh, tôi không khai báo, không chỉ điểm đồng đội của tôi.”
Chúng gầm gừ, chửi rủa rồi quay báng súng đánh túi bụi vào đầu, vào mặt Cha.
Một tên thét lớn "Vận mạng của cả gia đình mày đang nằm trong tay của chúng tao. Nếu mày chịu khai báo thì chúng tao sẽ tha và không sai người đi lùng bắt vợ con mày.”
Cha thở hổn hển vì đau nhưng chỉ nói “Các anh cứ làm nếu thấy cần, tôi thà hy sinh vợ con chứ không thể hèn mà đầu hàng các anh”.
Mụ đàn bà la the thé “Đánh nữa! Đánh nữa đi!” Chúng vừa đánh vừa kéo một sợi xích sắt lớn khóa chân Cha tôi và các chú cận vệ lại với nhau. Rồi những báng súng, những cái đá, cái đạp lại liên tiếp giáng xuống đầu, xuống ngực, xuống lưng Cha.
Nước mắt tôi rơi ràn rụa, ngực tôi nhói lên với từng tiếng hừ hự vang lên từ phía Cha tôi…
**
Cha! Đã năm mươi năm qua, con vẫn nhớ như in những giây phút ấy. Những giây phút khủng khiếp mà lời lẽ không bao giờ đủ để diễn tả.
Những cây súng giơ lên, quật xuống. Chúng vây quanh Cha, liên tiếp đánh.
Từ sau bụi chè tàu, con đã đứng lên. Con gạt phăng tay O Lan đang hết sức níu lấy con. Con nhào tới, xụp xuống lạy xin bọn chúng tha cho Cha và các chú.

Cha đã cố ngẩng lên và nhìn thấy con. Cha sững sờ trong khoảnh khắc. Rồi Cha trầm giọng bảo con phải can đảm, đừng van xin vô ích.

Con bỗng nghe đau nhói trên đầu. Một bàn tay thô bạo đã xoắn tóc con, dúi đầu con xuống đất, trước mặt Cha. Chúng gào lên rằng sẽ bắn con nát óc để xem Cha có còn cương quyết từ chối khai báo nữa hay không.

Con sợ hãi đến tột cùng, toàn thân con run bần bật. Con tưởng Cha sẽ đầu hàng nhưng con đã nghe tiếng Cha bảo chúng rằng “Các anh cứ bắn con tôi đi, nếu các anh muốn, nhưng tôi vẫn không thể làm theo lời yêu cầu của các anh”.


Con khóc nghẹn từng cơn như sắp tắt thở, vừa van xin chúng, vừa năn nỉ Cha.
Và, lúc đó, con đã bắt gặp ánh mắt Cha nhìn con. Ánh mắt đầy cương nghị, nhưng cũng chan chứa thương xót, khổ tâm. Ánh mắt của Cha đã cho con thêm can đảm, thêm nghị lực để chịu đựng. Con đã bớt hoảng loạn, đã có thể lắng nghe lời Cha trăn trối. Cha dặn con phải thay Cha để lo cho Me, cho em. Khoảnh khắc đó chỉ dài vài phút, nhưng mãnh lực của ánh mắt, lời nói trước khi Cha con mình vĩnh viễn xa nhau đã theo con cho đến hôm nay.
Bỗng nhiên có một tên VC khác chạy vào, bọn chúng tụ lại bàn nhau điều gì đó với vẻ lo lắng. Cha nhìn thẳng vào mắt con lần nữa, mấp máy môi nói thật nhỏ “Con chạy đi!” Rồi bất ngờ Cha la to “Anh em tấn công!” Bọn VC vội dàn hàng, quay mặt về phía cổng chính. Ngay giây phút đó, con đã phóng qua bụi chè tàu, chạy thục mạng ra khỏi vườn sau.
**
Sau 26 ngày, quân đội Quốc Gia đã tái chiếm Thành phố Huế. Con đã được cho theo cùng với Ông Ngoại, Me, và chú Bốn tài xế để đi tìm Cha ngay lập tức.
Mọi người khởi hành từ 4 giờ sáng ngày 27 tháng Giêng năm Mậu Thân. Trời còn tối đen mà tiếng khóc đã rền rĩ khắp các nẻo đường. Từ cầu Đông Ba đi về phía cầu Gia Hội, nhìn đâu cũng thấy xác người nằm la liệt.
Khi con đến trường Gia Hội, thì những toán đi tìm đang đào những hầm chôn tập thể lên. Có những nạn nhân chưa chết hẳn nhưng khi thân thể của họ được vực lên thì đa số họ hộc máu và tắt thở trong vòng vài phút.
Mùi tử khí đã khiến Ông Ngoại, Me, và con bị xây xẩm mặt mày nhiều lần. Đến khoảng 2 giờ chiều, sau khi đã tìm kiếm ở tất cả các mồ chôn tập thể ở sân trường Gia Hội, Me đã đuối sức vì lúc đó Me đang mang thai mà không biết. Ông Ngoại đề nghị trở về nhà và sẽ tiếp tục chuyện tìm kiếm vào ngày hôm sau. Ông cũng an ủi Me con là biết đâu Cha đang bị chúng bắt làm tù binh. Chú Bốn cũng đồng ý, thế là mọi người thất thểu quay về.
Mọi người vừa qua khỏi cầu Gia Hội chưa đầy một thước bỗng nhiên con chó của Cha bất thần xuất hiện. Mọi người chưa hết kinh ngạc thì con chó tru lên đầy ai oán. Nó cắn lấy ống quần của Me, kéo bà đi theo nó. Ông Ngoại tái mặt, biết ngay là điềm chẳng lành. Ông vội kéo con đi theo con chó.
Đến cửa Thành Nội, ngay dưới chân bức tường đầy rêu phong là một nấm đất cao được đắp sơ sài. Con chó dừng lại, ngửa cổ sủa liên tục. Dân ở những nhà gần đó kéo ra, họ nói với Ông Ngoại là chính họ đã chôn cất Cha. Họ nói là thấy đám VC dẫn đầu bởi Nguyễn Thị Đoan Trinh, và Hoàng Phủ Ngọc Phan, đã áp giải Cha tới đó. Họ đã chứng kiến cảnh Cha bị đánh đập vô cùng dã man nhưng Cha vẫn nhất định không hé một lời. Rạng sáng ngày 11 tháng 2, 1968, họ nghe tiếng súng nổ, sau đó họ tìm thấy Cha nằm gục ở chân tường. Tuy biết Cha, nhưng họ sợ bị trả thù nên đã phải đợi đến đêm hôm đó mới vội vã chôn Cha.
Khi Chú Bốn đào huyệt lên, Me té xỉu khi vừa nhìn thấy Cha. Cha nằm đó trong cái huyệt nông chưa đầy một thước. Sóng mũi Cha vẫn cao, đôi mắt Cha khép kín nhưng khuôn mặt với nét cương nghị vẫn còn nguyên vẹn. Con đã run rẩy cúi xuống thật gần để rờ mặt Cha. Con đã thấy những dòng máu khô đen từ những vết đánh ở hai bên má và màng tang của Cha.
Cha ơi! Con đã đứng nhìn Cậu dùng khăn tẩm rượu trắng để lau máu trên thân thể cha. Chiếc áo len đen do chính tay Me đan bị lủng nhiều chỗ ở ngực nên con biết là cha đã bị bắn nhiều phát vào tim. Qua chỗ rách Con còn thấy thẻ căn cước của Cha lòi ra khỏi túi áo sơ mi trắng. Qua làn nước mắt ràn rụa, con thấy các binh lính của Cha đóng áo quan cho Cha từ những tấm ván bởi vì cả thành phố Huế chỉ còn một chiếc hòm nhỏ, không vừa với Cha.
Sau đó, những chú lính đã cùng chú Bốn đưa Cha về lại nhà của mình.
Cha nằm giữa phòng khách của Nhà Tây. Ở ngay nơi đó, chỉ một tháng trước chúng con và Me còn quây quần cười nói bên Cha, nay chỉ có chúng con đội tang trắng xóa, ngơ ngác khóc than trước di ảnh Cha. Con nức nở gọi Cha ơi nói chuyện với con đi, đừng im lặng nhìn con như vậy nữa. Trong ánh nến lung linh, con đã thấy như Cha đang đưa mắt nhìn nhìn theo từng đứa chúng con.
Ông Ngoại bảo không nên di chuyển xa trong lúc tranh tối tranh sáng, VC nằm vùng đang còn trà trộn khắp nơi. Các chú đã đào huyệt cho Cha ngay trong vườn, phía bên trái của căn nhà Tây. Các vị sư chỉ dám đến để tụng kinh một tiếng đồng hồ rồi hạ huyệt.
Giờ phút cuối, chúng con đi vòng quanh áo quan trước khi các chú di chuyển Cha ra huyệt, con thấy như ai đâm vào người con hằng trăm mũi dao nhọn. Con tự trách mình đã bỏ chạy để Cha ở lại với bầy quỷ dữ, con tự giận mình không nghĩ ra kế để cứu Cha cùng các chú cận vệ.
Rồi chúng con lại phải ném những miếng đất xuống huyêt. Từng mảnh đất đen rơi lộp bộp lên cỗ quan tài mà Cha nằm trong đó. Nỗi đớn đau trong lòng con không thể có ngôn ngữ nào diễn đạt được, Cha ơi.
**
Cha yêu thương, chuyện xảy ra đã năm mươi năm về trước nhưng hình ảnh của Cha cùng ánh mắt Cha nhìn con trong những giây phút cuối cùng vẫn mãi mãi trong tâm trí con.
Định mệnh đã khiến con trốn Me đi về nhà để được gặp Cha, để được nghe Cha dặn dò lần cuối. Định mệnh đã cho con thấy được ánh mắt cương nghị, đầy dũng khí của Cha, dù Cha đã bị bọn người khát máu hành hạ. Ánh mắt chan chứa xót thương của Cha đã nâng con dậy trong thời gian con bị khủng hoảng sau khi Cha ra đi, và không biết bao nhiêu lần sau đó khi con ngã quỵ trong những tháng năm dài côi cút.
Định mệnh đã cho con cơ hội nhìn tận mặt để nhận diện những người đã giết Cha, mặc dù mấy chục năm qua con chưa có can đảm tìm hiểu về những cái tên mà người mà dân trong Thành Nội đã kể cho Me và con. Mãi đến đầu năm nay, 2018, Cô C. đã gửi cho con xem cuộc phỏng vấn tên Hoàng Phủ Ngọc Phan về Tết Mậu Thân. Con đã run rẩy suýt đánh rơi cái Ipad khi thấy mặt hắn. Năm mươi năm trước, vào ngày 10 tháng 2 năm 1968, chính tên này đã dọa giết cả gia đình mình, chính hắn và đồng bọn đã vung báng súng đập lên Cha và các chú.
Cha yêu thương, đến giờ phút này con vẫn khâm phục tài trí của Cha. Cha biết chúng không bao giờ tha cho Cha, dù Cha có khai báo. Vì thế, Cha thà chịu cho cha con mình cùng chết, nhưng Cha đã quyết bảo vệ cho gia đình những đồng đội khác.
Từ đó đến nay, con luôn nuối tiếc vì không còn nghe được tiếng Cha răn dạy. Đó là nỗi mất mát to lớn của tụi con. Em út không hề nghe được giọng nói và không hề thấy được gương mặt của Cha.  Con cứ tưởng tượng đến nỗi khổ đau của Me, và con đã khóc trong suốt mấy chục năm qua, nhất là mỗi khi chồng con vô tình choàng vai ôm con để an ủi đã khiến hình ảnh Cha ôm Me ngày nào trở về rõ rệt trong trí con. Con lại bật khóc như đứa trẻ lên năm.
Cha ơi! Bây giờ con đã nên người, đã thành công, đã giữ trọn lời con hứa với Cha năm nào, con đã làm tròn trọng trách Cha đã giao phó cho con. Tất cả các con, các cháu của Cha đã thành nhân. Cha không có con trai nhưng đứa con gái mít ướt này đã cho Cha một thằng cháu ngoại và đứa cháu ngoại này cũng cho Cha một đứa cháu cố trai.
Vì ai mà Cha không được một lần thăm chúng! Vì ai mà Cha lỗi hẹn với Me của con!
Viết cho Cha mà nước mắt con vẫn trào và sẽ không bao giờ ngưng khi con nhớ đến người Cha vắn số của con. Con hãnh diện được làm con của Cha, một người Cha đầy lòng nhân hậu, đầy trí dũng cảm đã giữ đúng cương vị, tư cách, và uy tín của một sinh viên sĩ quan của Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam.

Nhớ Cha hoài.
Con gái mít ướt của Cha.
Tâm Chánh
Nguồn: vvnm.vietbao.com

CHUYỆN CÔ NHÍP NGÀY XƯA VÀ CÔ NHÍP BÂY GIỜ !


 
(Xin chuyễn nguyên văn)
CÔ NHÍP QUỐC TỊCH MỸ LÊN BÌA TẠP CHÍ VĂN HÓA NGHÊ AN

Một hình ảnh công dân Việt nam nay là quốc tịch Mỹ : Đó là Cô Nhíp người hùng một khoảnh khắc dẫn xe tăng tiến vào dinh Độc lập trưa ngày 30/4/1975… và ngay sau đó cô cũng đã vứt bỏ đi quá khứ đến với một vương quốc “giãy chết” Nước Mỹ xứ sở của muôn vàn thăng trầm sự kiện 30/4/1975. 
Nay được tạp chí Văn Hóa Nghệ An lấy hình ảnh “Cô Nhíp” đặt trang trọng trên ảnh bìa số kỷ niệm 30/4 tròn hơn 40  năm ngày giải phóng đất nước. 
 
10959703_966839813349655_7400350770753426607_n
 
                                                     Cô Nhíp: Có ai còn nhớ?
https://i2.wp.com/quyenduocbiet.com/images/file/r7bT4CAs0ggBALRW/w309/11035619-809205259156297-8965517304128976190-n.jpg
                                                                              Hình ảnh Cô Nhíp hơn 40 năm trước
cô Nhíp5
https://i2.wp.com/quyenduocbiet.com/images/file/GcxI7iAs0ggBAC8W/w387/10430394-809205329156290-8196647351523195344-n.jpg
 Cô  Nhíp (công dân Mỹ)  hiện nay định cư tại Nam Cali US *

Ngày 29/4/1975, xe tăng của Phe Cách Mạng đã vào đến cửa ngõ Sài Gòn theo hướng Tây Bắc. Trên xe có một cô gái trẻ, xinh đẹp, đầu đội mũ tai bèo, dẫn đường.

Sau này, đạo diễn Nguyễn Trí Việt của Hãng phim Giải Phóng đã dựa vào hình tượng đó để dựng thành phim: Cô Nhíp!
 
Cô Nhíp (Cao Thị Nhíp – cách mạng thì gọi cô là Nguyễn Trung Kiên), tên thật, người thật, việc thật (có nhiệm vụ dẫn xe tăng của phe Cách Mạng vào Sài Gòn) giờ cô ở đâu? Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cao cả đó, cô được gì? cô làm gì? cô ra sao?

Trả lời: cô Nhíp đã qua Mỹ sống từ lâu. Cô đã mang quốc tịch Mỹ với tên họ khác. Một khoảng đời với cái tên Nhíp trước đây, cô đã tự chôn vùi.
 
Mùa hè cách đây vài năm, ở thành phố Garden Grove, Nam California, tôi gặp lại Nhíp. Vẫn xinh đẹp như xưa nhưng khi được hỏi về ngày 29/4/1975, Nhíp trả lời: “Tôi đã quên rồi. Quên lâu lắm rồi”.
Một buổi sáng thượng tuần tháng 10 năm ngoái, “Cô Nhíp” đến nhà thăm tôi khi vừa tử Cali về lại VN.
Tôi và nó là đôi bạn thân trước khi nó rời bỏ Sài Gòn để đến nước Mỹ xa xôi và trở thành cư dân ở đó.
Bốn  mươi năm  “Cô Nhíp” năm xưa đã mất dấu thật rồi. Chỉ còn đây, một người Mỹ gốc Việt.
Chuyện gì đã xảy ra  vậy? Sử sách sẽ ghi chép thế nào đây? Cả tôi lẫn nó đều không ai nhắc về “Cô Nhíp” với chiếc xe tăng từ Củ Chi tiến về Sài Gòn cách đây 40 năm, về cái chuyện nó rời bỏ VN và quên đi quá khứ “hào hùng” của nó.

Có nỗi xót xa không thể nói thành lời.

Saturday, July 28, 2018

"Kiều Nữ" Gafner


Hình "Kiều nữ Gafner" chụp với anh L., Đính Kèm để tặng anh Võ Văn Ca về bài viết: Chiến Dịch Gafner 

Friday, July 27, 2018

Chiến Dịch Gafner (4)

... Đây là cơ quan của "Bạn" mà hoàn toàn xa lạ đối với chúng tôi . Chúng tôi không biết gì về tổ chức và tình hình hoạt động ở đây . Cho nên chúng tôi lúc nào cũng thủ kè kè bên "be sườn" khẩu súng lục SMITH
&WESSON , 6 viên , ngắn nòng, để vững lòng khách "hành hiệp" về mặt tâm lý . Chứ chắc làm gì được ai,
khi mà trông chúng tôi chỉ như là 2 tên thư sinh trắng trẻo , nuột nà . Chúng tôi đâu muốn làm một loại 
"James Bond" như tài tử Sean Connery trong các phim "007" .
Do đó tôi đâu có thì giờ và tim óc để lưu ý ngắm nhìn cái sắc diện mỹ miều của 2 nàng kiều nữ mà hàng ngày mình phải đeo sát , ôm ấp không rời . Nhưng rồi cũng phải đến một lúc nào đó , lửa gần rơm lem lém một chút "khói lam chiều" trong lòng khách hào hoa , như một loai "Tình platonique", thuần khiết mộng mơ , cho dẫu mình có cẩn thận , cố giữ thế lạnh nhạt đến thế mấy .
1._ Tính chân phương thực dụng của Kiều Nữ GAFNER .
Dẫu cho là một cô gái Tây Phương, dạn dĩ , cô Gafner cũng vẫn có thái độ dè dặt, lộ rõ cái "pudeur" thiên phú  của người phụ nữ , ở buổi sơ giao đối với chúng tôi , những chàng trai "An-Ninh-Tình-Báo" lịch lảm , nghiêm trang , hạnh kiểm mẫu mực của một Quốc Gia mà chắn chắn đã cảm nhận được điều này qua cái "6 ième sens" của phái liễu yếu đào tơ . Về phần chúng tôi , chúng tôi cũng điều chỉnh tối đa thái độ cư xử , giao tiếp cho chuẩn mực trong quan hệ , trong tiếp xúc hoạt vụ hay xã giao hàng ngày cho từng đối tượng đầu mối tự nguyện dấn thân cộng tác . Cô được chúng tôi cho ở trong một phòng đôi sang trọng nhất , có đầy đủ tiện nghi tân tiến của một Hôtel International . Chọn một phòng đôi là vì có cô "Hôtesse de l'air" L.V. phải ở cùng với cô Gafner để kềm cập, hướng dẫn và bảo trợ trong suốt thời gian tiến hành chiến dịch truy lùng , phát hiện và đánh phá các tổ chức buôn lậu phi pháp có nguy hại đến quyền lợi và an ninh quốc gia .
(Còn tiếp) . Võ Văn Ca .

Đi bộ một dặm trong giày của Trump

(Tạm dịch qua Google Translation)

Brian C. Joondeph
:
TổngThống Donald Trump không phải là một nhân vật được nhiều người cảm thấy đồng cảm.  Gần phân nữa nước Mỹ ghét Trump.  Ghét có thể là một danh từ quá nhẹ.  Họ coi thường Trump và so sánh Trump tương đương với những cá nhân tồi tệ nhứt trong lịch sữ, Hitler và Nazis.  Họ muốn Trump, cùng với gia đình ông ta, bị tiêu diệt, theo nghĩa đen và chính trị.  Nhóm người chống đối này bao gồm đảng Dân Chủ, giới truyên thông dòng chính và nhiều người của đảng Cộng Hòa.

Cho dù ông ta từ chức hay bị Quốc Hội buộc tôi (impeach) vẫn không đủ thỏa mãn nhóm này.  Trump phải bị kết án về tội phản quốc và phải bị trừng phạt bằng cách bị treo cổ hay bị xử bắn cùng với gia đình của ông ta.  Tất cả những người ủng hộ ông ta phải bị trừng phạt tương tự vì có sự liên kết với ông.

Trong chuyên To Kill a Mockingbird, Attitus Finch có nói với Scout ,"Bạn không bao giờ thực sự hiểu một người cho đến khi bạn cân nhắc mọi thứ từ quan điểm của mình, cho đến khi bạn đi vào bên trong da người đó và đi bộ xung quanh trong đó.". Đây mới là bản chất thực sự của sự đồng cảm.  Bạn không thể hiểu ai đó cho đến khi bạn đi bộ một dặm trong giày của họ.

Hãy dành thời gian đi vào trong làn da của Donald Trump và đi vòng quanh trong đó.

Donal Trump là một doanh nhân rất thành công, một tỷ phú với một tài sản lớn, làm chủ nhiều khu giải trí, có sân chơi golf và khách sạn lớn trên khắp thế giới.

Trump làm chủ một máy bay riêng tư khổng lộ, lớn bằng nửa chiếc máy bay ông ta đang sử dụng.  Ông ta có một người vợ và gia đình xinh đẹp.  Con cái ông ta thông minh và thành công đi theo bước chân kinh doanh của ông ta.  Trump đã tổ chức một chương trình truyền hình thành công nổi tiếng, một chương trình rất phổ thông trong mọi gia đình, và là người yêu của giới truyền thông trước khi ông ta quyết định ra tranh cử tổng thống.

Mặc dù có đầy đũ như vậy, Trump không bỏ cuộc ngừng lại.  Tại sao ông ta làm như vậy? Là một người trên 70 tuổi (septuagenarian), liệu bản ngả của ông có cần thêm một giải thưởng lớn hơn nữa hay không?  Hay là, như một số người đã suy đoán, có phải ông ta đã được những người yêu nước móc nối vài năm trước cho biết nước Mỹ đang sa vào qủy đạo của Deep State và đang lao đầu xuống vực thẩm?  Có lẽ người ta thuyết phục Trump ông ta là người duy nhất có thể ra tranh cử tổng thống, có thể thắng và giúp làm chậm lại hay ngăn chận sự suy giảm của nước Mỹ.


Donald Trump có phải là người yêu nước quá đáng, chấp nhận sự thách thức hay không?  Một ngày nào đó, chúng ta có thể tìm hiểu lý do tại sao ông ta đã từ bỏ một cuộc sống thoải mái và thành công để đổi lấy nhiều năm bị khinh miệt và chê bai.

Đối với Hillary Clinton, Trump đã chiến đấu một đối thủ chính trị, phải đối phó không phải chỉ một cá nhân mà còn tất cả những người đại diện cho bà ta: nhóm tài trợ, giới truyền thông, Hollywood, các guồng máy chánh trị Clinton, ảnh hưởng chức Tổng Thống của chồng bà ta trong hai thập niên trước đây.

Trump làm việc không ngừng nghĩ, đi vận động suốt ngày đêm. Từ viết tweet lúc 4 giờ sáng cho các chiến dịch vận động của ông đang có mặt ở nhiều tiểu bang, Trump đã làm việc chăm chỉ hơn bất kỳ ứng cử viên nào trong khi Hillary làm ngược lại.  Trong khi đó Hillary ngồi ngủ gà ngủ gât, nhấm nháp rượu chardonnay, lắng nghe đám cố vấn và truyền thông cổ vủ liên tục cho bà ta là Hillary sẽ thắng cuộc bầu cử một cách dễ dàng.

Nhóm truyền thông dòng chính trước đây và bây giờ vẫn báo cáo tường thuật 90% tiêu cực về Donald Trump.  Ngay cả đảng Cộng Hòa, đảng mà Trump đại diện và mang lại chiến thắng vẫn tiếp tục chống Donald Trump..  Những tên tuổi lớn trong đảng Cộng Hòa lúc nào cũng tìm cách làm suy yếu Donald Trump--McCain, Romney, Bush, Ryan--tất cả cựu Tổng Thống, ứng cử viên và những nhân vật "khổng lồ" trong đảng Cộng Hòa, chưa kể tiếng rên rỉ NeverTrump của đảng Cộng Hòa.

Donal Trump phải đương đầu với Deep State, các cơ quan 3-chữ không có trách nhiệm, không được dân bầu. Nhóm nầy âm mưu chống lại Trump, không những là một ứng cử viên mà còn là vị Tổng Thống đương nhiệm. Họ theo dõi chiến dịch tranh cử của ông ta, họ tạo ra các hồ sơ giả mao, để biện minh cho sự giám sát của cơ quan FBI không những về cá nhân Donald Trump và gia đình mà còn toàn bộ tất cả nhân viên làm việc cho chiến dịch tranh cử tổng thống của ông ta.   Đây là một nổ lực được phối hợp chặt chẽ của nhóm lãnh đạo các cơ quan này để ngăn chận sự tranh cử của ông ta và dùng một "chánh sách bảo hiểm" để hủy hoại chức vụ Tổng Thống của Donald Trump như là một Kế Hoạch B.

Các cáo buộc giả tạo, lời tố cáo thông đồng với Nga đã làm ô uế vai trò Tổng Thống của Donald Trump, tạo một đám mây mù trong cuộc bầu cử của ông ta, giống như một lực sĩ thành công có được huy chương hay thắng giải vô địch một cách công bằng..bây giờ phải tìm cách thanh minh, đính chánh  những lời tố cáo là mình không thắng gải thực sự.  Đặc biệt khi người này đã làm việc tận tụy chăm chỉ để đạt chiến thắng và có rất ít sự giúp đở trong quá trình này.

Câu chuyên thông đồng với Nga trở thành một vết nhơ trong chiến dịch vận động và bầu cử tổng thống của Donald Trump.  Cuộc điều tra của Mueller và tiếng trống của giới truyền thông cho rằng Trump là một tổng thống bất hợp pháp, Trump đã lừa dối để giành chiến thắng, âm mưu với một quốc gia đối phương.  Điều trớ trêu là rất nhiều nhà phê bình về Nga cách đây vài năm đã từng yêu nước này.

Với cương vị Tổng Thống, Donald Trump đã làm việc hềt sức chăm chỉ, thực hiện rất nhiều chánh sách trong 500 ngày đầu tiên hơn bất cứ vị Tổng Thống tiền nhiệm--giảm thuế, một nền kinh tế phát triển vượt bực, nạn  thất nghiệp giảm với tốc.độ kỷ lục,  đổi ngược 50 năm chính sách thất bại đối với Bắc Triều Tiên, lực chọn tư pháp mạnh mẽ v.v...Với thành tích như vậy, Donald Trump có nhận được một lời khen tặng hay ủng hộ của giới truyền thông hay đảng của ông ta? Hoàn toàn không.  Thay vào đó, sự khinh miệt và lăng mạ vẫn tiếp tục như mưa đổ xuống trên đầu.  Bạn có bị thất vọng và cay đắng khi đặt bạn vào trong đôi giày của Donald Trump hay không?

Cuối cùng là bản cáo trạng của Mueller về 12 người Nga bị tố cáo là hack vào máy vi tính của Ủy Ban đảng Dân Chủ DNC (Democratic National Committee), các máy vi tính mà FBI thậm chí không điều tra.  Bản cáo trạng chỉ đơn giản là lời cáo buộc, không phán quyết trong một tòa án của pháp luật và bản cáo trạng này được phổ biến một ngày trước khi cuộc họp thượng đỉnh  của Trmp và Putin tại Helsinki.  Thật là một trùng hợp về thời gian, đã áp đặt Trump hoặc là xác nhận có sự thông đồng với Nga hay là sự trung thực của cộng đồng tình báo Mỹ.  Luôn luôn là người trái ngược, Trump đã chọn điều thứ hai trong cuộc họp báo với Putin.


Câu hỏi là Trump có thực sự tin tưởng tuyệt đối các cơ quan tình báo, những người đã âm mưu làm gián điệp trong cuộc vận động tranh cử của Trump và làm suy yếu việc thắng cử Tổng Thống và cuối cùng cố gắng lật đổ chức tổng thống của ông ta?  Tất cả những điều này dựa trên sự khẳng định vô lý rằng Nga đã tấn công cuộc bầu cử, một khái niệm vô lý mà ngay cả Barack Obama cũng xác nhận không có chuyện đó:"Không có một người đứng đắn nào có thể cho rằng bạn có thể can thiệp vào cuộc bầu cử của Mỹ".

Những cơ quan tình báo này là những cơ quan đã giải tội cho Hillary Clinton về các tội ác đã được chứng minh rõ ràng nhưng chưa bao giờ bị điều tra trong khi đó lại truy tố Donald Trump về tội ác ad nauseam nhưng chưa bao giờ được chứng minh.  Đây cũng là những cộng đồng  tình báo đã cho thế giới biết là Saddam Hussein có Vũ Khí Tiêu Hủy Đại Qyu Mô WMD (Weapon of Mass Destruction), đã kéo Mỹ và các nước khác vào một cuộc chiến tốn kém và phản tác dụng.

Hãy đặt mình vào trong đôi giày của Trump, một doanh nhân rất thành công,  trong những năm cuối đời, đã tự gánh lấy trách nhiệm của Hercules, một anh hùng và thượng đế thời Đế Quôc La Mả để ra tranh cử và chiến thắng chức tổng thống Mỹ. Trong sự chiến thắng đó, Trump không tìm thấy gì ngoài việc bị lạm dụng, khinh miệt và phản bội,bởi bạn bè và kẻ thù.  Ông bị bao quanh bởi bom mìn, và cộng đồng tình báo của ông đã vạch ra một con đường để chắc chắn ông sẽ dẩm chân lên đám mìn đó.  Đây là một cuộc hành trình rất hiếm người trần tục có thể thành công hay tồn tại.

Có một kỳ diệu nào Trump có thể đẩy lùi chống lại những người đang tìm cách tiêu diệt ông ta và chức tổng thống, những người này gồm có FBI, DOJ và CIA, tất cả đang vận động mạnh mẽ để chống lại một vị tông thống đã được đắc cử do dân bầu ra..

Cách giải thích đơn giản nhất thường là tốt nhất.  Hãy đi một dặm đường trong giày của Donald Trump và lúc đó chúng ta sẽ thấy tất cả hành động của ông ta hoàn toàn có ý nghĩa.  Một cá nhân được chọn lựa bởi người dân bình thường, cố gắng làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại mặc dù đang bị nhiều người ngăn chặn và tiêu diệt.  Mọi người hợp lý sẽ hành xử như thế nào khi đứng trong đôi giày của Trump?

Brian C. Joondepth, M.D.,MPS
-----------------
TTQuang20 post   


Bản tiếng Anh::

Walk a Mile in Trump's Shoes

President Donald Trump is not a figure many feel empathetic toward.  Nearly half the country hates him.  Hate may be too mild a word.  They despise him and equate him with the worst of human history, Hitler and the Nazis.  They want him destroyed, literally and politically, along with his family.  This includes Democrats, the media, and many Republicans.
His resignation or impeachment wouldn't be enough.  He needs to face treason charges and punishment at the end of a rope or in front of a firing squad, along with his family.  His supporters are guilty by association and must face similar justice.
But in To Kill a Mockingbird, Atticus Finch told Scout, "You never really understand a person until you consider things from his point of view, until you climb inside of his skin and walk around in it."  This is the essence of empathy.  You can't understand someone until you've walked a mile in his shoes.
Let's for a moment climb inside Donald Trump's skin and walk around in it.
Trump was a successful businessman, a billionaire with properties, resorts, golf courses, and hotels around the world.  He owned a huge private jet, only a half-step down from the one he currently uses.  He has a beautiful wife and family; his children are smart and following in his business footsteps.  He hosted a wildly successful television show, was a household name and a darling of the media before he decided to run for president
Yet he gave that up.  Why would he do that?  As a septuagenarian, did his ego demand one more even bigger prize?  Or, as some have speculated, was he approached by a group of patriots several years ago and told in no uncertain terms about the Deep State and America's trajectory into the abyss?  Perhaps he was told that he was the only one who could run for president, have a chance of winning, then slow or stop America's decline.
Did he, as a consummate patriot, take up the challenge?  Someday we may learn why he gave up a comfortable and successful life in exchange for years of scorn and derision.
In Hillary Clinton, he fought a political opponent who was challenging, not personally, but for what and whom she represented: the establishments of both parties, the donor classes, the media, Hollywood, academia, and the Clinton machine that has been active since her husband's presidency two decades earlier.
He worked his butt off, campaigning around the clock.  From his tweets at 4 A.M. to his campaign rallies in multiple states in a single day, he worked harder than any candidate in recent memory.  His opponent did the opposite.  Sipping chardonnay and napping, she listened to her cheerleaders in the media, fawning over her every utterance, telling her repeatedly that she would win the election easily, and doing most of the campaigning for her.
Media coverage of Trump was and still is over 90 percent negative.  His own party worked against his election, the party he represented and brought victory to.  The big names in the GOP tried to undermine him – McCain, Romney, Bush, Ryan – all past presidents or candidates, the heavy hitters in the GOP, not to mention the Republican NeverTrump whiners.
Then there was the Deep State, the unelected and unaccountable three-letter agencies, conspiring and working against Donald Trump, not only as a candidate, but also as president.  They spied on his campaign, creating fictional dossiers used to justify FBI surveillance of Trump, his entire campaign staff, and his family.  It was a concerted effort by the leadership of these agencies to prevent his election, then "an insurance policy" to destroy his presidency as a Plan B.
Phony accusations or Russian collusion tainted his presidency, providing a cloud over his election, much like a successful athlete winning a medal or championship fair and square and against all odds, then having his victory tainted with the accusation of rigging or cheating.  How would such a winner react to claims that he didn't really win?  Especially when he had worked so hard for victory and had so little help in the process.
The Russian collusion story taints Trump's successful campaign and election.  The Mueller investigation and drumbeat from the media share the common refrain that Trump is an illegitimate president, that he cheated to win, conspiring with an enemy country.  This is the same country, ironically, that so many of Trump's critics were in love with only a few years ago.
Trump has been working hard as president, accomplishing more in his first 500 days than any of his predecessors – tax cuts, a roaring economy, record unemployment, a reversal of 50 years of failed policy toward North Korea, strong judicial picks, and so on.  Does he get any credit from the media or his own party?  Hardly.  Instead, scorn and insults continue to rain down on his head.  Wouldn't you be frustrated and bitter standing in his shoes?
Last is the Mueller indictment of 12 phantom Russians over supposedly hacking the DNC computers – computers the FBI did not even examine.  Indictments are simply accusations, not verdicts in a court of law, and were announced the last business day before Trump's Russia summit.  What a coincidence of timing, painting Trump in a box where he has to either validate the Russian collusion narrative or question the veracity of the U.S. intelligence community.  Always the contrarian, he chose the latter option during his press conference with Putin.
Does Trump fully trust the intelligence services, the same ones that conspired to spy on his campaign and undermine his election, then tried to overturn his presidency?  All this is based on the nonsensical assertion that Russia hacked the election, an absurd concept that even the media's savior Barack Obama said was impossible: "There is no serious person out there who would suggest somehow that you could even rig America's elections."
This is the same Intelligence Community that exonerated Hillary Clinton for crimes proven but never investigated and indicted Donald Trump for crimes investigated ad nauseam but never proven.  The same Intelligence Community that told the world that Saddam had WMDs, dragging the U.S. and other countries into a costly and counterproductive war.
Put yourself in Trump's shoes: a highly successful businessman, in the latter years of his life, taking on the Herculean task of running for and winning the U.S. presidency.  In victory he finds nothing but abuse, scorn, and betrayal, by friend and foe alike.  He is surrounded by landmines, his intelligence community plotting a path to make sure he steps on one landmine after another.  This is a journey few mortals would undertake or survive.
Is it any wonder he is pushing back against those trying to destroy him and his presidency, including the FBI, DOJ, and CIA, all in the thick of seditious activity against the duly elected president?  He has few friends in Washington, D.C.; many who should have his back are eager to bury a knife in it instead.

The simplest explanations are often the best.  Walk a mile in Trump's shoes, and his actions make all the sense in the world.  A guy chosen by ordinary people, trying to make America great again despite so much of America trying to stop and destroy him.  How would any rational person behave when standing in Trump's shoes?

Liên Quan Giữa Thực Phẩm Và Ung Thư - Bác Sĩ Đặng Trần Hào


Chúng ta ai cũng biết “Bệnh tùng tại khẩu,” nghĩa là bệnh xuất phát từ miệng. Tuy nhiên, ít ai để ý đến cách ăn uống, mà thường ăn theo thói quen do tập quán, phong tục, địa lý và quốc gia…
Có một số thói quen ăn uống xấu dẫn đến ung thư mà chúng ta không quan tâm tới, nhất là những loại ung thư như dạ dày, gan, thực quản, ruột.

Ung thư dạ dày 
Theo các chuyên gia nghiên cứu y khoa cho biết, nguy cơ bị ung thư dạ dày có liên quan đến cách ăn uống sau:
1- Ăn thức ăn bị mốc, tại những vùng có tỷ lệ ung thư dạ dày nhiều phát hiện lương thực và thực phẩm bị nhiễm nấm mốc nghiêm trọng, ngay cả trong dịch dạ dày của bệnh nhân cũng được tìm thấy nấm mốc và độc tố của chúng.
2- Các thực phẩm hun khói: Thực phẩm trong quá trình nướng sẽ tạo ra một lượng lớn hợp chất thơm Aromatics, có chứa chất ung thư như benzopyrene thẩm thấu vào toàn bộ thực phẩm.
3- Hàm lượng nitrat và nitrit trong nước uống và thực phẩm cao: Các chuyên gia ung thư của bệnh viện ung bướu cho biết nitrat và nitrit trong dạ dày của cơ thể được kết hợp với các amin để tạo thành nitrosamine, một chất gây ung thư mạnh.
4- Không nên giận hờn quá độ: Vì giận hờn quá độ làm gan mất quân bình, ảnh hưởng qua dạ dày gây ra lượng axit cao, mà lượng axit thường xuyên cao làm loét dạ dày, sẽ đưa tới ung thư dạ dày.
5- Uống rượu: Nghiện rượu ở nồng độ cao có thể gây tổn hại niêm mạc dạ dày, gây ra viêm niêm mạc mãn tính. Uống rượu càng nhiều, nguy cơ ung thư dạ dày càng cao.

Ung thư gan 
1- Ăn thiếu rau trái và các loại hạt. Gan là một trong những tạng có nhiệm vụ thanh lọc rất quan trọng để bảo vệ sức khỏe của con người. Nhiệm vụ chính của gan là tẩy độc. Gan sẽ trung hòa tất cả những độc tố trong máu và di chuyển chúng xuống thận. Thận, ruột non và ruột già thanh lọc một lần nữa. Thanh đi ngược lên phế trở lại, còn trọc thì tống ra ngoài theo đường tiểu tiện và đại tiện. Gan còn chế biến tất cả những đồ ăn chúng ta ăn vào và chuyển hóa thành những dưỡng chất cần yếu để cơ thể chúng ta sẵn sàng hấp thụ.

Theo nghiên cứu của Bác Sĩ Bernad MD, những chất mỡ và cholesterol sau khi gan thanh lọc chuyển xuống thận và ruột để tiếp tục thanh lọc nữa, nhưng muốn thanh tẩy những chất này cần phải có chất xơ. Có một số người không ăn rau trái và các hạt, nên không có chất xơ để chuyển những cholesterol, mỡ và tế bào ung thư ra ngoài, rồi chúng lại đi ngược về gan và cứ thế làm thành một vòng luẩn quẩn và càng ngày chất độc càng tích lũy càng nhiều mà gây ra bướu và ung thư là như vậy.

2- Thường xuyên uống rượu. Uống rượu vừa phải có lợi cho sức khỏe, nhưng uống rượu quá nhiều thì sẽ có hại. Chuyên gia ung thư của bệnh viện ung bướu cho biết, 90% lượng rượu được chuyển hóa ở gan, acetadelhyde trong quá trình chuyển hóa làm tế bào gan nhiễm độc tính rõ ràng, thời gian dài sẽ dẫn tới hoại tử và xơ hóa tế bào gan, nghiêm trọng có thể dẫn tới xơ gan, từ đó mà phát triển lên dần ung thư gan.
3- Ô nhiễm nguồn nước. Mức độ ô nhiễm của nước uống và nguy cơ ung thư gan có sự tương tác tích cực, trong nước bị ô nhiễm có chất bị gây ung thư, và tác động gây ung thư như độc tố tảo xanh, axit humic và các loại khác…
4- Trong thực phẩm nhiễm độc tố aflatoxin. Tại khu vực có ngũ cốc, dầu thực phẩm bị ô nhiễm độc tố aflatoxin nghiêm trọng thì tỷ lệ mắc bệnh ung thư gan và tử vong cao.

Ung thư thực quản 
Qua những nghiên cứu phát hiện ra những nguyên nhân sau:
1- Thiếu vitamine A,vitamine C và Vitamine E.
2- Ăn thức ăn ngâm mốc như ướp các loại cá, trong nước mắm thô để ướp cá có sự hiện diện của chất nitrosamine gây ung thư. Trong thực phẩm bị mốc, ngoại trừ chất nitrosamine, còn có độc tố nấm mốc, các độc tố này ngoài có thể tự gây ra ung thư, còn có thể hỗ trợ chất nitrosamine gây ra ung thư.
3- Thiếu nguyên tố vi lượng nhất định như kẽm, magiê, salen và các loại tương tự.

Ung thư ruột 
1- Ăn uống không phù hợp: Đã có những tài liệu cho biết, có khoảng 40% bệnh nhân ung thư ruột là do ăn uống không phù hợp gây nên, trong đó có ung thư ruột kết. Đặc điểm nổi trội của việc ăn uống không hợp lý là lượng hấp thụ nhiệt lượng, chất béo động vật và cholesterol quá nhiều, thiếu chất xơ, vitamine và thiếu vận động.

2- Trong việc ăn uống hằng ngày có nhiều chất béo: Chuyên gia ung thư và ung bướu nói rằng, ăn uống nhiều chất béo có tỷ lệ ung thư ruột kết, ung thư trực tràng cao hơn người ăn uống ít chất béo. Điều này đã xác nhận trong các thí nghiêm động vật và với một nhóm ngưới ăn chay, ăn ít chất béo rất hiếm người bị ung thư ruột.

3- Ăn uống thiếu chất xơ: Trong việc ăn uống nhiều cellulose thực vật như của các nước Châu Phi, Châu Á, tỷ lệ mắc ung thư ruột kết và ung thư trực tràng thấp hơn dáng kể so với Hoa Kỳ và các quốc gia Châu Âu khác.

4- Ruột già của chúng ta dài, nên ăn rau trái và hoa quả hơn là ăn thịt cá. Vì rau trái hấp thụ trong ruột lâu không sinh ra sình thối như động vật là nguyên nhân gây ra độc tố và gây ra ung thư.
Ngoài ra trong rau có nhiều chất xơ giúp đưa những độc tố và cholesterol ra ngoài theo đường đại tiện.
5- Dầu thực vật, mỗi người mỗi ngày chỉ dùng 20-30 grs.
6- Không ăn, hay hạn chế ăn những thực phẩm chiên rán.
7- Trong quá trình biến chế thức ăn, tránh làm quá nóng dầu thực vật và thực phẩm từ động vật.
Nên ăn uống quân bình 
Chúng ta đã nghe nhiều lần về ăn uống quân bình, đến nỗi chúng ta không muốn nghe thêm nữa. Nhưng thế nào là ăn uống quân bình?

Quân bình ăn uống đặt trên ba thành phần: Chất đường (carbohydrate), chất mỡ (fat), chất đạm (protein). Theo Bác Sĩ Barry Sear, người từng được giải Nobel, nghiên cứu cho biết tỷ lệ lý tưởng là: 40% chất đường (carbohydrate), 30% chất béo (fat), 30% chất đạm (protein). 

BS Đặng Trần Hào