Wednesday, November 9, 2016

Tuỳ Bút, Đỗ Hữu P

TÙY BÚT.
        -------------------------------------Đỗ Hữu Phương 
-        XIN TRẢ LẠI THỜI GIAN.
Thời gian đi qua đong đầy bao kỷ niệm, khi năm tháng lùi xa, kỷ niệm củ quay về nhiều lúc khiến ta giật mình xao xuyến mãi không thôi…Tuổi bé thơ tôi vẫn thường mong tháng ngày qua nhanh, để tôi được thấy mình lớn thêm một chút. Mong sao tóc tôi chóng dài để tôi có được mái tóc như của chị tôi. Tấm lịch ở nhà, tôi thường bóc đi một lúc thật nhiều tờ khi ngày chưa kịp đến. Những lần như thế, mẹ bắt gặp, chỉ nhìn tôi cười độ lượng. “ Mẹ cũng mong cho con gái mẹ chóng lớn thành người”.
    Ngày tháng trôi đi, mẹ tần tảo nuôi tôi khôn lớn và chẳng rỏ tự bao giờ, tôi đã trở thành một cô thiếu nữ như chị ngày xưa. Mái tóc thưa thớt đuôi gà chang nắng nơi đồng quê, đường làng không còn hoe cháy nửa. Giờ đã mượt dày, đen nhánh, để mỗi lần khi đến giảng đường tôi cứ buông dài một chút kiêu sa. Bạn bè thân quen trong trường đại học thường gọi tôi bằng cái tên trìu mến: Phương “tóc dài”. Ngày tháng cứ trôi đi, tôi đã có được bao điều ngày xưa từng mơ ước. Nhưng có một điều tôi nào biết: Mỗi ngày với tôi đang “được thêm” là mỗi ngày của mẹ tôi đang mất đi. Bởi vì mẹ đã dành tất cả những gì mẹ có cho con của mẹ. Mẹ cứ âm thầm lặng lẽ hy sinh, ngay cả mái tóc dài đẹp đẻ của mẹ từ thuở thanh xuân, mẹ cũng đã dành tặng lại cho con…Giờ đây, tóc tôi xanh tha thướt, còn riêng mẹ, mẹ chỉ giử lại cho riêng mình máy tóc ngã màu mây…Khi tôi vô tư giửa bạn bè trong khung trời đại học, thì nơi quê nhà mẹ một mình vất vã, lo toan cho con gái của mẹ luôn được “bằng chị, bằng em” khi sống gần bạn bè. Chỉ mỗi lần nghỉ hè, tôi mới trở về sống những ngày ngắn ngủi bên mẹ. Khi ấy, mẹ vui lắm. Mẹ lo lắng cho tôi thật nhiều, từng miếng ăn ngon, giấc ngủ, chuyện trò vui vẽ, như thể hồi nào tôi còn bé bỏng. Mẹ nấu cho tôi món canh chua, móm tôm rim mà ngày xưa tôi rất thích. Bên tô canh nghi ngút khói và miếng cá kho thơm đậm đà tình mẹ, tôi chợt nhận ra mẹ đã già, già đi thật nhiều…
Thời gian ơi!. Hãy cho tôi được trở về sống với tuổi bé thơ. Xin hãy bay đi màu mây trên mái tóc mẹ, để trên cõi đời nầy mẹ vẫn còn sống mãi bên tôi…
-          GIÒNG SÔNG ĐỒNG NAI QUÊ NỘI.
            Đã lâu lắm chưa về thăm quê nội, mái nhà xưa giờ mấy lớp rêu phong? Nội đâu còn ngồi bên hiên nhặt thóc, chuyện chàng Thạch Sanh đánh rắn đêm đêm không còn vọng lên thềm. Dòng sông vẫn chảy, như ngàn đời đã chảy. Ký ức thuở ấu thơ hoà lẫn trong ráng chiều. Ôi con sông tuổi thơ, con sông của niềm thương nhớ, con sông chảy giửa đôi bờ xanh thảm cỏ hoang.
   Chiếc ghe câu cá, bắt tôm của Nội năm xưa giờ trôi giạt phương nào giửa vô định thời gian. Bạn bè ta bốn phương trời ly biệt. Cánh diều chao nghiêng trong gió chiều lồng lộng. Con sông bên lở bên bồi. Nước xoáy những vòng không tròn trịa. Ly rồi hợp, bạn bè xưa giờ đang ở nơi đâu?.
Ôi con sông ta lặn ngụp suốt thời thơ ấu. Đêm bình yên nghe cá đớp mồi, rỏ như tiếng mưa đêm quật lên tàu chuối đầu hồi. Những buổi chiều nắng ấm, cùng bạn học rủ nhau tắm sông, bơi lội, đùa giỡn thật thích thú. Có những khi cởi đồ, vắt cho khô trước khi về nhà. Nhưng một lần bị con trai bắt gặp, chọc ghẹo làm mắc cở, thẹn thùng. Những đêm sáng trăng nghe bà kể chuyện, để trong mơ nhìn thấy cô Tiên, chú Cuội, thấy mình bơi giửa dòng sông cổ tích ngọt ngào. Ôi kỷ niệm! Giữa những tháng năm gian khổ trên đất khách quê người, dòng sông quê nội vẫn vỗ về, an ủi ta như tấm lòng Nội bao dung. Nước vẫn chảy, thời gian vẫn trôi, ta lớn lên cùng năm tháng. Bây giờ, nhìn trong gương đã thấy tóc mình ngả màu mây…biết thuở thanh xuân đã vĩnh viễn trôi qua. Nhưng mãi mãi, dòng sông Đồng Nai thuở ấu thơ vẫn chảy giửa đôi bờ ký ức, bóng dáng Nội vẫn tạc vào giửa trái tim ta, nhắc ta luôn hướng thiện giửa cuộc đời nhiều cạm bẫy, bão giông.

Đỗ Hữu Phương

No comments:

Post a Comment