Thursday, May 25, 2017

Niềm Vui Cuối Tuần - Nguyễn Thị Thêm



Hôm nay tôi vui lắm. Niềm vui của một cô giáo già có học trò cũ đến thăm. Một cuộc họp mặt bất ngờ,  kỷ niệm 50 tình nghĩa.
Thú thật khi nói đến học trò, tôi cũng có chút quê quê. Bởi vì tôi dạy các em không nhiều lắm. Lúc đó tôi chỉ dạy thêm giờ của một trường bán công quận lỵ. Ngày tôi bắt đầu dạy tiết đầu tiên cũng là ngày các em bắt đầu nhập học lớp đệ thất.
Khi các em còn lúng túng vụng về với tà áo dài thời Trung học, thì tôi cũng e thẹn, ngại ngần trong lớp áo giáo viên. Nhà tôi nghèo, mới đi dạy nên tôi vẫn mặc áo dài trắng học trò của mình . Tôi cũng không lớn hơn các em là bao. Nhìn chúng tôi như cùng trang lứa học chung lớp.
Sau tiếng kẻng vào học. Học sinh sắp hàng vào lớp. Tôi đến nhận lớp mình. Hai cô học trò đến làm quen và nói với tôi.
-Mình cao, mình sắp hàng phía sau đi chị.
Tôi cười và lui theo các em . Tôi là người đi sau cùng vào lớp. Bác Tư, Tổng Giám Thị  bước vào và giới thiệu tôi.
Tôi nhìn xuống cuối lớp thấy hai  em ấy le lưỡi và cười. Tôi cười đáp lại và chúng tôi bắt đầu kết nghĩa thầy trò lẫn bạn thân từ lúc đó.
Vậy mà bây giờ ngồi lại bên nhau. Cùng nhẩm lại thời gian, chúng tôi đã có 50 năm tình nghĩ thầy trò.
50 năm chứ ít sao cho một đời người. 50 năm chúng tôi vẫn giữ được cái tình trong trái tim nhau sau bao biến cố.
Hôm nay tôi làm món heo quay tại nhà để chiêu đãi. Tôi thức rất sớm để lo nướng thịt. Tôi ra vườn hái rau, tôi cười với những chậu rau mới bén- Cho xin tí rau nha, hôm nay nhà có khách đường xa - Rau cũng vui theo tôi, chìa ra những đọt thật tươi để dâng hiến. Vâng tôi cũng đang vui nè. Lâu lắm rồi tôi mới có dịp gặp lại bạn bè, người thân.
HOÀN. Cô học trò sắp hàng cuối với tôi ngày xưa từ VN sang Texas thăm con và cháu. Em đến thăm tôi trước khi về lại VN. Từ xa xôi em lỉnh kỉnh mang đến biếu cô giáo cũ những đặc sản quê nhà.Nào là
- Chả cá tự tay em làm, mực phơi hai nắng cho cô lai rai. Men cho cô làm cơm rượu, Hột sen và nhẩn nhục cho cô nấu chè ...
 Em cũng ân cần mua tặng tôi hai bộ đồ mặc trong nhà. Vừa mát và cũng rất dễ thương.. Em nói tôi mặc vào cho các em ngắm.
-Cô mặc thật vừa vặn, đẹp quá phải không mấy bà. Vậy là em với cô cùng size.. Còn bộ kia nữa cô mặc thử luôn đi cô...
 Tôi thay ra thay vô mấy bộ đồ. Đi tới đi lui cho các em ngắm. Chỉ là hai bộ đồ mua ở chợ, nhưng sao tôi vui quá là vui. Học trò tôi giỏi thiệt. Tấm lòng của em tốt thiệt. Nhận quà mà tôi cảm động thật nhiều.
Chưa hết, hôm nay em đem đến góp vui bằng một hộp to tướng chè chuối thật ngon và một hộp cơm rượu. Nhưng cơm rượu chưa ăn được đâu nghen cô. Còn vài ngày nữa mới lên men, thầy cô mặc sức nhâm nhi, say xỉn. hi hi.
HƯƠNG! Cô học trò lớn thứ hai đã xếp hàng trước tôi ngày đó. Hương là người bạn thân thiết nhất của tôi từ ngày tôi qua Mỹ tới giờ. Trời phú cho cô gái Bắc giỏi giang một ông chồng vui tính và tốt bụng. Bà con  trường Trung Học Long Thành đều lấy nhà em làm nơi hội họp và là khách sạn gia đình khỏi trả tiền.
Hôm nay Hương mang đến tặng tôi một bình hoa nhỏ hái từ vườn nhà. Các em cắm rất dễ thương, mừng ngày Mother's Day muộn.

Còn thức ăn, ôi thôi! Nói tới Hương là nói tới tài làm bếp và chăm chút vườn tược, cây cảnh . Em mang đến cho cô giáo đủ thứ. Này nhé :
-Khoai lang cho cô ăn sáng, Khoai môn cho cô nấu canh, Gừng - Chợ trung đông bán rẻ quá cô ơi!em mua cho cô muốn làm gì thì làm. Còn nữa, trái đu đủ này ngon quá. Em mua cho thầy ăn để nhuận trường.
- Cô ơi! Đây là hai hộp  cá salmom kho riềng. Món miền Bắc ăn rất bắt cơm. Em mang cho cô với thầy dùng bửa cho lạ miệng.
- Em làm tôm chua để cô ăn với thịt luộc, rau sống với bún. Cô nhớ cắt hai con tôm nghen cô. Em làm tôm bự cho ngon.
- Cô nè! Bánh ít trần em mới làm. Em làm nhân thêm tôm chấy và nấm mèo cho đở ngán. Cô ăn với rau cũng ngon lắm cô ơi!
- Hai hộp bánh hỏi để ăn heo quay nè cô. Cô có hành chưa?, em mang hành, mang rau sống nữa nè. Em mua ớt để cô  làm nước mắm, với lại Nam ăn là phải có ớt thật cay Nam mới thích.
Khi cả nhóm ôm hôn cô giáo, lăng xăng kẻ bưng, người xách vào nhà. Hoàn đã nói một câu thật dễ thương:
- Hôm nay tụi mình đến thăm cô vui như con gái về nhà mẹ .
Hương chêm một câu:
- Chứ còn gì nữa. Có hoa, có quà mừng ngày Mother's Day  nữa nè.
Học trò, cô giáo chúng tôi rộn ràng , vui như vậy đó.

NAM  là tài xế đường dài. Em lái xe từ San Jose xuống. Hai vợ chồng Nam & Châu với trái dưa hấu to đùng.  Em mang vô nhà và nhào ngay vào bếp lặt rau, xẻ dưa vui như hội. Châu làm một hộp bánh bò lai thật ngon nổi rễ tre rất đẹp.
CHÚC  được bạn bè chọc vui là ni cô vì em ăn chay trường và tu tại gia. Bất cứ lúc nào em cũng có thể nói về đạo pháp, nhân quả và tu học. Hôm nay là ngày đầy tháng đứa cháu ngoại đầu tiên ở Mỹ. Thế mà ham vui em cũng bỏ tất cả xuống thăm cô giáo cũ. Rất may, Hương mang theo đồ chay sẳn ở nhà theo nên Chúc cũng có một bửa chay tươm tất. Em mang xuống góp vui bằng một hộp xôi đậu xanh thật ngon.
Đó! Thầy trò tôi là như vậy. Gặp nhau chỉ có tiếng nói, tiếng cười, nhắc kỷ niệm xưa rồi bùi ngùi Thấy thời gian sao đi nhanh quá.
Tôi đứng bên các em chụp hình mà xúc động. Tuần trước, nhà con gái phải sửa lại phòng tắm, quá ồn ào và bụi bậm. Con trai tôi xuống chở vợ chồng tôi đi di tản. Tưởng tuần này không về được vì làm chưa xong. Nam tuyên bố nếu cô không về được, tụi em sẽ chạy xuống San Diego thăm cô. Xa mấy tụi em cũng sẽ tới. Rất may con rễ tôi đã xuống chở chúng tôi về kịp tuần này.
Ông xã tôi vui lắm khi các em chào hỏi. Ông vẫn còn nhớ tên từng người và hỏi thăm chồng các em có khỏe không.

Tôi thấy mình hạnh phúc lắm. Những lúc cam go nhất sau 1975, Hoàn và chồng con vẫn tìm đến thăm cô và an ủi. Ngày đến Mỹ, Hương là người tìm đến nhà tôi sớm nhất để xem cô cần gì không? Mỗi lần tôi đi xuống San Jose thì vợ chồng Nam lo cho cô chỗ ăn, chỗ ngủ bĩ bàng. Vườn nhà Chút là nơi chúng tôi thường ghé vào mỗi mùa trái vải. Những nhánh vải , bưởi, xoài sai trĩu cành luôn là những điểm nổi bật  cho chúng tôi những bức hình đẹp nhất.
Tôi dạy các em không lâu. Cái tôi trao ra cho các em quá ít, nhưng tình nghĩa các em dành cho tôi thật nhiều. Tôi liên tưởng đến các thầy, cô tôi,  những vị suốt đời theo nghề giáo. Biết bao thế hệ học sinh được các thầy cô dạy dỗ. Biết bao tình thương mến học trò dành cho thầy cô.
Thú thật, nhìn học trò đối xử với mình tôi thấy thật xấu hổ. Tôi đã làm gì được cho thầy cô tôi, cho những vị cũng từng dạy tôi trong những ngày trên ghế nhà trường. Tôi nghĩ đến thầy Hoài và nụ cười đôn hậu hiền ơi là hiền. Tóc thầy bạc trắng, lưng thầy đã còng, chân yếu run run, nhưng tôi không giúp gì được cho thầy. Đi thăm thầy tôi cũng chưa đến được lần nào. Các thầy cô khác cũng vậy. Điều kiện không cho phép tôi tham gia với các bạn dự sinh nhật thầy cô. Đi thăm viếng hay họp mặt bỏ túi mỗi khi có thầy cô nào ở xa  đến Nam Cali.
Những người thầy, người cô  từng dạy tôi hay không dạy tôi ở Long Thành, ở Ngô Quyền luôn là những người thầy thật tốt. Các thầy luôn để lại trong lòng học trò những hình ảnh đẹp, những câu nói hay bài học để đời. Cuộc đời các thầy luôn là tấm gương sáng để học trò noi theo. Những tấm gương tinh anh, trong sạch của nghề giáo.
Các thầy đem kiến thức và giáo dục tốt đẹp đến cho thế hệ tiếp nối. Nền giáo dục nhân bản ngày xưa đã không hề đem chiến tranh hay thù hận vào trường học. Cho nên tâm hồn học sinh đơm hoa nhân ái và đầy tình người. Trồng cây nào nó sẽ ra quả ấy. Dù đôi khi vì đất đai hay phương pháp trồng trọt, trái đó có thể bị chua hay nhỏ đi. Nhưng trái được thành hình vẫn là nguyên thủy của cái gốc ta trồng.
Cám ơn các thầy, cô. Cám ơn học trò đã cho tôi thấy cuộc đời rất đẹp. Cuộc sống dù khó khăn cách mấy nhưng những tình cảm tốt đẹp này còn tồn tại, thì đời sống vẫn còn ý nghĩa biết bao nhiêu.
Cám ơn một cuối tuần tháng năm rất đẹp của tôi.
Hôm nay tôi vui lắm.

Nguyễn thị Thêm

No comments:

Post a Comment