Vẫn Mãi Chờ Em .
Trời Saigon chuyển mùa lành lạnh vào tiết Thu-Đông . Thành phố còn chìm trong giấc mộng mơ màng ,
mặc dầu sương mai đang tan dần trên nóc giáo đường im lặng , giăng mắc hửng hờ chung quanh gác chuông trần trụi để thấy rõ trái tim đồng treo lơ lững từng không . Anh thức sớm , ngồi đọc lại quyển sách nhỏ , xinh xắn , được Giải Văn Học thời Đệ Nhất Cộng Hòa , của tác giả Toàn Phong . Tên thật là Nguyễn Xuân Vinh , Tư lịnh Không Quân QLVNCH. ngay lúc ông viết quyển sách này .
Những
bức thư ông viết trong "Đời Phi Công" ngỏ cùng người yêu bé nhỏ, nhân
danh một phi công VN, sao mà nó dụi dàng , mượt mà và tràn đầytính lãng
mạn của người lính chiến Không Quân đang bay trinh sát và bảo vệ vùng
trời Thành Phố thân yêu để giổ yên giấc ngủ cho người em gái thương mến,
ngây thơ . Anh bắt gặp tên em trên mỗi đầu chương sách mà chính tay anh
nắn nót từng chữ viết vào đầu trang . Mục đích chẳng có liên hệ gì đến
nội dung quyển sách mà chỉ để nhớ về em và đánh dấu rằng anh đang chờ em
. Viết tên em mãi nay đã thành thói quen phản xạ và nó đã khắc sâu vào
trái tim anh . Để sách xuống, anh lại nghĩ về em, tưởng tượng về em đủ
mọi điều , đủ mọi chuyện. Mà đoan kết sao vẫn là một Cuộc Tình Dang Dở
để anh thấy lòng de thắt .
Anh
ngồi viết cho em bức thư này trên căn gác hẹp , giữa xóm lạnh mênh mang
buồn . Ngoài trời cơn mưa mai chợt đến, giăng mắc mấy giọt nước hửng
hờ. Mưa rơi , trong lòng anh buốt giá . Viết cho em giữa lúc cơn bịnh
"trái gió , trở trời" xua vào anh làm anh khó ngủ , phải thức sớm . Anh
phải cầm bút viết cho em , như sáng nay trời phải giăng mưa , vì điều
kiện hội đủ thì kết quả phản ứng là tất yếu , là phải như thế . Nếu có
mây đen và cơn gió lạnh thổi qua thì trời tất phải sa mưa . Cũng như
trang giấy trắng có sẳn trước mặt anh và lòng anh đang nghĩ về em thì
anh không thể nào không cần viết lên viết cho em bức thư trang trải chút
tình , chút ý dành cho em . Anh nghĩ về em cho vơi nỗi cô đơn,
cho
bớt đi phần nào trống vắng . Cuộc tình mình vẫn đẹp, vẫn nên thơ, vẫn
cao sang, thế sao lại cứ nhuốm màu hư ảo để anh thoảng chút hoài nghi .
Như cung đàn đang hòa khúc Tình Ca êm dịu sao lại có chùng dây .
Cơn
bịnh cảm đã đến với anh hơn 2 tuần rồi . Anh nằm đơn lẽ trên căn gác
nhỏ , chẳng thấy một thằng bạn nào đến thăm , dĩ nhiên ngay cả em cũng
vắng mặt . Chiều qua lũ em đã đi học cả , chẳng còn đứa nào ở lại nhà để
anh nhờ đi mua hộ cho anh một liều thuốc . Một chồng bài kiểm của mấy
cô cậu học trò ở lớp luyện thi nằm kiên nhẫn chờ anh mà anh chẳng buồn
sửa lấy một bài . Giá như có em bên cạnh anh giờ này thì đở khổ cho anh
biết là bao . Anh sẽ trịnh trọng nhờ em giúp anh chấm dùm cho hết các
bài tập hình học và đại số . Nhưng đó chỉ là một ước mơ hảo huyền, một
ảo vọng mà thôi .
Anh
biết rằng vì lễ giáo , vì đôi bên gia đình chưa chính thức hội kiến nên
em chưa được phép đến nhà anh . Thôi thì anh biết hoàn cảnh "chưa phải
lúc" và hơi éo le của chúng mình , anh đành trồng chiếc khoác che gió
đến hiệu thuốc Tây mua mấy viên thuốc TIFOMYCINE , loại trụ sinh quen
thuộc anh thường dùng . Ngoài thứ thuốc này anh chẳng còn biết loại
thuốc nào khác vì mỗi lần đau ốm cứ nuốt mấy viên Tifomycine vào là khỏi
ngay . Anh phải thú thật trước như thế để sau này em có biết được thì
anh đở ngượng , vì anh biết em rành rẻ hơn anh về môn dược liệu .
Tiền
dậy học thàng này anh đã dành mua một bộ Tự Điển Encyclobédique , một
ít sách Giáo Khoa Toán, Lý, Hóa tiếng Việt, soạn theo Chương Trình Cải
Tiến của Bộ QGGD vừa mới ấn hành để anh tham khảo vừa biết các từ chuyển
ngữ sang tiếng Việt hầu việc dạy học theo Chương Trình Việt được hoàn
hảo hơn . Rồi mua thêm một bộ "quần Tây , áo Chemise " và thêm một chiếc
cravate ưng ý . Thế là gần như sạch túi . Tiền mua thuốc Tây chẳng là
bao cũng phải rút trong "ngân quỷ Tiết Kiệm" mà anh thực hiện dự trù cho
những chi phí ngoài dự định . Từ Pharmacie ra về , mưa văn còn rơi lấm
tấm . Ngõ hẹp nhà anh bùn lầy . Đôi giầy da sủn ướt , nhầy nhòa làm bẩn
cả ống quần Tây . Chắc bấy giờ trông dáng anh vô cùng thiểu não . Đấy
chỉ là tưởng tượng , suy đoán theo mặc cảm thế thôi khi mà trong người
anh không khỏe . Chứ thật ra , anh lúc nào cũng giữ tư thế nghiêm chỉnh ,
phục sức tươm tất mỗi khi ra đường . Sao lại cứ mặc cảm để nghĩ rằng
đường vào nhà anh lầy lội nên hoang vắng . Giá em có đến thì cũng sẽ
ngại vào . Lòng nghĩ thế chứ vẫn tin rằng chẳng lẽ em lại vô tình như
vậy sao . Về uống ngay một viên trụ sinh nói trên . Xế chiều uống thêm
một viên và 12 giờ khuya thức giấc nuốt thêm một viên nữa . Gần sáng nằm
mơ thấy dáng em hiền hòa , mắt em buồn , long lanh vài giọt lệ . Anh
chẳng hiểu là điềm gì mà sao thấy lòng mình cũng man mát buồn ...
Mưa cứ vẫn hờ hửng , lạnh lùng rơi trên mái ngói . Âm thanh buồn làm anh liên tưởng đến bài Thơ
"Il pleure dans mon coeur" của Paul Verlaine :
Il pleure dans mon coeur
Comme il pleut sur la ville .
Quelle est cette langueur
Qui pénètre mon coeur .
Anh nhớ anh đã có thử dịch bài thơ này và đã gởi tặng em .
Lệ rơi trong lòng tôi ,
Như mưa ngoài đường phố .
Buồn nào và Buồn ơi ,
Len nhẹ vào hồn tôi !
............................
Lệ rơi . Lòng dày vò ,
Ví sao tôi chẳng biết .
Giận nhau ? Chẳng hẹn hò ,
Đời tôi mãi bơ vơ !
P.V.
Đã
có em rồi . Em hiện hữu trong đời anh . Sao còn gọi mãi tên em . Có lẽ
vì anh vẫn thấy mình cô đơn . Sang nay , nếu em không tính tới những hạt
mưa lạnh xuyên qua mành , rơi nhẹ trên bàn viết anh thì chỉ có anh với
anh mà thôi .
Giờ
này em đang làm gì ? Đang chuẩn bị bài thi Lý Hóa hay đang giúp Mẹ làm
cơm . Anh đã có dịp ngắm nhìn em tiếp tay với Mẹ làm mấy việc nội trợ .
Anh mơ ước một cuộc sống gia đình đầm ấm , hạnh phúc dưới bàn tay em
quản lý . Có bao giờ em nghĩ đến anh để thầm hỏi anh đang làm gì hay
không? Anh đang xem thử một bài tập Hình Học của đứa học trò giỏi nhất
lớp mà anh là Giáo Viên Chủ Nhiệm . Vậy mà anh vẫn nhớ đến em , nghe
hương tóc em thoang thoảng đâu đây để anh thẩn thờ mơ
thấy dáng em hiền hòa ...
Sáng
nay trời giăng mây và rét nhẹ . Em mặc áo dài màu gì để đi học ? Anh
thích nhất áo em màu thiên thanh pha tí màu tím nhạt . Hỏi thế chỉ để có
gì nói cho nhau nghe . Chứ thật ra , em chọn may áo màu gì cũng đẹp .
Hy
vọng đầu tuần sau anh sẽ bình phục . Đi dạy học về anh sẽ đến thăm em .
Cuộc hẹn hò gặp nhau của chúng mình hiện nay chỉ có một chiều . Chỉ có
anh được phép đến nhà em . Còn chiều ngược lại
tức
là em đến thăm anh thì mình chẳng biết đến bao giờ . Vấn đề còn tùy
thuộc quyết định của bậc cha mẹ đôi bên . Riêng em anh vẫn tin rằng tận
đáy lòng, em cũng đã bao lần mong muốn đến nhà anh để gặp anh và thăm
gia đình anh .
Thế thôi em nhé ! Anh vẫn chờ em .
Anh .
Võ Văn Ca .
No comments:
Post a Comment