(Võ Văn Ca dịch)
Bất thần quyết định để George Sand ở lại Venise , Alfred Musset trở về Paris sống lẻ loi một mình . Thiếu vắng George Sand , ông mới thấy sự trống trải thật là bao la , mới thắm thía nỗi cô đơn lạnh lẽo . Alfred Musset mới nhân chân rằng đời ông cần phải có G.Sand bên cạnh . Trong tình trạng đơn côi , cô độc ông càng nhớ những nụ hôn ngọt ngào say đắm mà Người Yêu đã trao cho mình , càng không thể nào quên được những cuộc ái ân nồng cháy , ngất ngay được G.Sand dâng hiến thể hiên lòng đam mê một Tình Yêu Chân Mỹ . Bà ta đã từng nói với ông rằng "cái nồng cháy ngất ngay" này chỉ trong giấc mơ ông mới có được . Qua những cảm nhận thực sự trong đáy lòng mình, A.Musset cầm bút thảo những dòng thư thồng thiết này
Người Tình yêu dấu của anh ,
Đã tám ngày trôi qua rồi, kể từ khi anh bước chân ra đi để xa cách em mà anh chẳng có được điều kiên thuận tiện để viết thư trang trải tâm tư cùng em . Bởi vì anh mãi đợi chờ lúc lòng anh lắng dịu, nhưng chẳng bao giừ có được vì nó luôn luôn giao động không ngừng . Anh ước muốn được viết cho em những lời thật dịu dàng với tâm trạng thanh thản vào một buổi sớm mai đẹp trời để xin được cám ơn em về lời "Vĩnh Biệt" mà em gởi cho anh . Thật lòng mà nói , sao anh cảm thấy lời vĩnh biệt này nó vừa là một tin lành mà lại vừa mang một nỗi sầu thảm tiềm ẩn một chiêu dụ êm đềm hấp dẫn .
Em ơi! Em vẫn là Người Yêu lý tưởng của anh và đang mang một trái tim thánh thiện .
Nó cho anh cảm hứng muốn thố lộ ngay để trang trải Tình Yêu say đắm mà anh dành riêng cho em.
Anh dám chắc rằng chẳng có một người đàn ông nào lại yêu em tha thiết và nồng nàn như anh đang yêu em. Như em đã thấy đó và biết rõ anh đang đắm chiềm và lặng hụp trong Biển Tình của em đến đổi anh không còn biết anh là ai nữa, chẳng ý thức được sự hiện hữu của anh ngay khi anh đang sống , đang hít thở làn không khí , đang ăn uống hàng ngày, ngay cả khi anh đi đứng và khi anh phát biểu ý kiến của mình. Chỉ có một điều duy nhất mà anh biết được là Anh Đang Yêu Em .
Này nhé em yêu ! Nếu em để trọn cả đời nuôi một khác vọng đi tìm một Hạnh Phúc tuyệt đối hay là vô biên , tức là tìm hưởng một loại Tình Yêu Lý Tưởng hoàn hảo , trọn vẹn theo như khác vọng của em khi mà em không có Đức Tin để nguyện cầu cùng Thượng Đế thì đó sẽ là một điều vô ích , là một ước mơ vô vọng hảo huyền.
Hãy sống với thức tế đi em để có thể nhìn thấy cái Hạnh Phúc mà em đang có trước mặt như em nhìn thấy vầng thái dương buổi sáng , như em đang ngắm nhìn những đóa hoa tươi hồng, như khi em đi du ngoạn dưới những tàn cây xanh mướt và cũng như em đang sống thật trên cõi trần này .
Này em yêu ! Hởi Người Tình quá đổi thân thương ! Hãy nhân chân cùng anh một sự thật là em đang được anh yêu bằng một Tình Yêu không khác nào Tình của các Tông Đồ , của các Tu Sĩ dòng tên và của các đấng Tử Vì Đạo yêu thương Thiên Chúa của họ .
Anh yêu em tha thiết bởi vì em chính là xương thịt , là máu huyết của anh . Anh sẳn sàng chịu chết dưới chân em vì Cuộc Tình này vì nó được kết thành bằng một Tình Yêu cao cả , vô bờ bến , chẳng có một danh xưng nào gán vào cho đúng, chẳng có một tên nào gọi cho trọn nghĩa của nó . Một Tình Yêu cuồng dại để chỉ thấy như là một điều vô vọng , để chỉ cảm nhận như là một loại hư vô , không có thật trong cuộc sống trên trần thế vốn là "vô thường" này . Phải lập lại rằng anh đang quí thương em , say đắm em, thờ phụng em như một Thần Tượng cho đến hơi thở cuối cùng , rồi nằm chết dưới chân em .
Anh đang lâm trọng bịnh mà vẫn cứ tương tư em để trong giấc mơ nào cũng thấy em . Anh chẳng muốn chạy chữa căn bịnh , cứ để tình trạng suy tàn như thế thì tốt hơn . Vì thà anh chết cho Tình Yêu của em hơn là sống cô đơn lạnh lùng , không có em bên cạnh để mà yêu thương. Em có biết chăng anh đang đau khổ vô cùng về những điều đàm tiếu của thiên hạ . Lời đàm tiếu nói rằng hiện em đang dang díu với một Người Tình khác . Nếu đúng như thế thì có phải đó là một điều bất hạnh giáng xuống đời anh làm anh đau đớn khôn nguôi, để rồi anh chết vì cái sự thật qua phủ phàng này . Nhưng trớ triêu thay! Anh vẫn cứ yêu em , vẫn say mê em dù cho tình hình có xảy ra như thế nào đi chăng nữa . Không ai có quyền cấm cản anh yêu em ...
Có lẽ em cũng biết và thấy rõ thảm trạng của anh là một khi anh đã quyết ra đi thì anh không thể nào than vảng được , không thể nào bày tỏ dược nỗi đay khổ của mình , bởi vì nó không còn có chổ nào để tiềm ẩn trong trái tim anh .
Sao anh cứ mãi nhớ cái cảm giác ấm êm lạc khoái khi anh ôm em trong vòng tay anh, khi anh siết chặc cái thân hình kiều diễm qua đổi quí thương của em , hòa lẫn cả những vết thương sâu rộng trong lòng anh . Nhưng vết thương này sao lại được anh chấp nhận chịu đựng mà còn thấy thân thiện với nó nữa . Anh ra đi mà không cần anh đã làm gì , anh đã hành sử ra sao.Trong tiềm thức của anh, may là anh vẫn còn nghĩ đến Người Mẹ quí trọng của anh . Anh ra đi cũng không biết Mẹ anh có buồn không . Nhưng anh tin rằng chắc bà chẳng có buồn gì đâu ví bà cũng đã quen rồi . Anh ra đi bao lần rồi và mỗi
lần từ giả anh đều ôm hôn bà mà không nói lấy một lời nào cùng bà .
Trở lại chuyện phải nói vẫn là "Chuyện Chúng Mình". Xa cách em nghìn trùng mà sao anh vẫn còn nghe hơi ấm của đôi môi em truyền đến cập môi anh và như anh còn đang nếm lấy mùi vị ngọt ngào trong nụ hôn của em . Anh biết giờ này ở bên Venise em đang thanh thản nằm hưởng một hạnh phúc nào đó theo ước vọng của em . Bởi vì em chẳng biết cái mất mát của mình . Em chẳng ý thức được cái em đang có để mà trân quí nó , để mà thụ hưởng nó . Cho nên em chẳng có gì để mà đánh mất . Em đâu có hiểu được thế nào là sự chờ đợi một nụ hôn nồng nàng mà thời gian đã kéo dài quá 5 tháng rồi.
Cái bồn chồn tất dạ , cái ray rức tâm can , cái não nề trong lòng nó hùa vào xoáy nát tim anh , một con tim đáng thương hại của anh . Những nỗi thống khổ này nó hiện hữu trong tâm thức anh từng giờ,
từng ngày trong một thời gian dài như thế .
Trái tim này đã bị cuộc đời từ bỏ nó , để nó cô đơn trong sự buốt lạnh của một ngôi mộ . Nó sẽ từ từ lịm chết trong sự lãng quên của người đời và ngay cả của chính em . Em có biết được thế nào là tình trạng của một con tim bị chèn ép cho đến đổi nó không còn đập được nữa, không thể nào dảng nở được nữa tựa như một đóa hoa tàn úa không thể nào mà bung cánh ra để đón nhận dù chỉ một hạt sương mai
mà nó hy vọng làm cho nó tươi hồng trở lại .
Hởi Thượng Đế , Ngài có thấu hiểu cho tôi chăng ? Tôi đã mất hết hy vọng và tôi đã cảm nhận rõ ràng trong tận tâm cang của tôi , đúng hơn là tôi biết chắc chắn chúng tôi không thể nào gặp lại nhau nữa,
không còn dịp nào để tái ngộ cùng nhau . Thôi đã hết rồi ! Tôi tự nhủ rằng mình phải làm lại cuộc đời .
Nếu cần chắc cũng phải tìm cho mình một Cuộc Tình nào khác để mà quên đi Cuộc Tình thơ mộng mà lại đầy đắng cay nghiệt ngã của tôi và nàng . Cảm nghĩ này chợt đến nhưng xin được thố lộ cùng em bởi lòng chân thành của anh. Động thái "làm lại cuộc đời" này đòi hỏi nơi anh lòng quả cảm và sự can
đảm cao độ . Nhưng anh cũng sẽ thực hiện thử xem sao . Ít nhất cũng phải làm thử một bước đầu .
Nhưng mà , ngay bây giờ , em hãy lắng nghe đây : Anh vẫn còn thích chịu nhận sự đau khổ hơn là sống an nhàn , nhạt nhẻo , chẳng có chút hương vị gì . Điều phải làm ngay , mà chắc em cũng đã biết
là em phải rút lại lời phát biểu rằng "sự tao ngộ giữa đôi ta chẳng có lợi ích gì " . Bởi vì chính em đã thố lộ rằng em vẫn cần được anh yêu . Nhu cầu thực sự của trái tim em là Tình Yêu của anh . Em phải thừa nhận sự thật đó . Đừng dối lòng mình mà nói ngược lại . Còn phần anh thì em đã làm cho anh thua cuộc rồi . Cho nên , như em đã thấy đó , ván bài đã thua rồi thì nói gì được nữa đâu . Đâu còn cái quyền bày tỏ ý kiến hay phê bình cách hành sử của em khi mà em có trọn quyền của một kẻ thắng cuộc ... Này Em Yêu , người phụ nữ mà anh đã chọn làm Vị Hôn Thê của mình rồi thì anh mạo muội xin
được yêu cầu em một điều , chỉ một điều duy nhất thôi . Đó là trong một buổi chiều đẹp trời nào đó ,
khi hoàng hôn buông xuống , em hãy xuất hành du ngoạn , tản bộ một mình vào vùng thôn quê , lựa
một cây liễu rũ , rồi ngồi xuông bải cỏ dưới ngay góc liễu , nhìn về hướng Tây nơi có quê hương của chúng ta là nước Pháp đó , rồi nghĩ đến anh đang sống khắc khoải , cô đơn trong tình trạng của một kẻ
hấp hối . Khỏi phải tưởng tượng thêm một điều gì nữa , em chỉ cần bỏ chút thì giờ đọc lại những bức thư của anh , nếu em còn giữ trong túi áo em , hay là một quyển sách nào đó của anh viết mà em hiện
còn giữ . Em hãy nghĩ suy cặn kẻ . Hãy để trái tim em có đầy đủ tự do cảm nhận một cách tự nhiên và
chân thật . Có như vậy thì lúc ấy mới nhỏ cho anh một hạt lệ cảm hoài trắc ẩn .
Sau cùng em hãy chẩm rải , từ tốn trở về nhà , thấp lên một ngọn đèn , lấy ra một cây bút , chuẩn bị những trang giấy , rồi ngồi đó suy đi , nghĩ lại thấu đáo , xong mới viết cho anh , một người bạn đáng thương của em một đôi lời nồng ấm và chân tình nào đó mà em có sẳn trong trái tim em . Thật tình mà nói , không phải chỉ đôi lời mà anh ao ước được nhận nhiều dòng tâm tư chân chính xuất phát từ đáy lòng thầm kín của em . Xin hãy cố gắng một chút thôi để nói lên một sự thật , dù cho nó có phủ phàng,
dù chỉ là một lời làm tan nát lòng anh. Nhưng nói ra một sự thật là một điều cao thượng chứ đâu phải là một trọng tội , đâu phải là một lỗi lầm đáng trách . Có phải thế không em ? Anh đoan chắc rằng em sẽ thố lộ cùng anh còn nhiều hơn những gì anh nghĩ được . Em sẽ nói với anh nhiều điều hơn là những gì em đang cảm nhận về anh khi những dòng tư tưởng đang chảy trên trang giấy . Bây giờ anh còn biết phải trang trải những gì nữa đâu ! Anh không còn ý thức ngay cả sự hiện hữu của chính mình mà chỉ có biết rõ ràng anh là một kẻ chiến bại , một kẻ thua cuộc trong trận chiến Tình Trường .
Bức thư này của anh sẽ chấm dứt trong sự quằn quại, trong nỗi tái tê vì đam mê mà phải là một thi sĩ mới cảm nhận sự kịch phát (l'éréthisme ) bùng nổ cơn si tình của trái tim .
Em hãy nói đi ! Hãy thỏ thẻ cùng anh rằng em sẽ dâng hiến cho anh đôi môi ngọt lịm của em , em sẽ gặm nhắm anh bằng đôi hàm răng ngọc ngà , em sẽ cho anh gối đầu trên làn tóc mượt mà , óng ả của em . Tại sao trong đầu anh lại đầy những ảo tưởng, những huyền thoại như anh đang nằm mơ . Có phải vì em và anh đã từng ôm ấp nhau , đã từng trao cho nhau những nụ hôn nồng cháy , những cuộc ái ân dịu kỳ trong quá khứ ? Thượng Đế ơi! Sao mỗi lần tôi nghĩ đến cuộc tình này , nghĩ đến cái "ảo giác ái ân " thì cổ họng tôi bị se thắt lại , đôi mắt lờ đờ và tôi có cảm giác như mỏi gối , chồn chân .
Than ôi ! Sao mà Yêu Thương lại ghê sợ như người ta sợ cái chết . Niềm khao khát Yêu Đương trong tôi thì lại quá to lớn, quá bao la , quá mãnh liệt làm cho tôi không còn biết sợ . Thật là kinh khủng cái khao khát của anh , có phải thế không em ? Em có biết chăng , hởi George Sand ? Đó là cái thèm khát
được có em mãi mài trong đời . Anh nài nỉ em , van xin em hãy suy nghĩ lại tận tường để thông cảm cho nỗi đớn đau và niềm thống khổ đang dầy xéo tim anh . Thôi thì xin vĩnh biệt em ! Nhưng không hề quên hôn em một cách nồng nàng say đắm trước khi giả từ em , một Người Tình Đầu và cũng là một
Người Tình Cuối .
Người mãi yêu em , Alfred Musset .
No comments:
Post a Comment