Mối
họa mất nước, nô lệ hóa của Tàu đã thật sự hiện rõ trong lần về thăm VN
vừa qua. Từ Bắc vô Nam, những địa thế chiến lược và khu đất đẹp, có lợi
ích kinh tế lâu dài đã bị bán cho Tàu sạch sành sanh, rao giá bao nhiêu
tụi nó cũng mua, lính Tàu đội lốt nhân công trong các công trình xây
cất lớn và các xí nghiệp sống đầy dẫy ở các thành phố lớn và cả thôn
quê.
Việc VN trở thành một tỉnh phía Nam của Tàu như Tây Tạng chỉ còn là vấn đề thời gian.
Hà Nội: Sông
Hồng bây giờ cạn nước, đê Yên Phụ ngày xưa người Pháp đắp để ngăn lũ
lụt bây giờ nước chỉ còn ở đáy. Người tour guide (dân Hà Nội) nói rằng 5
năm nay, mực nước mùa lũ còn chưa tới 1/2 bờ đê. Du khách Tàu chiếm 60%
với tour guide là người Tàu. Họ được đi du lịch theo tour FREE, nhưng
được đưa vào những địa điểm mua đồ souvenirs.
Đà Nẵng: 80%
resorts và khu chung cư cao cấp dọc theo bờ biển là của Tàu. Rao giá
bao nhiêu cũng mua, mà mua bằng tiền đô la & vàng. Ra đường, vào
khách sạn, quay đi đâu cũng nghe tiếng Tàu.
Nhatrang: 80%
du khách là Tàu với tour guide là Tàu, xài tiền Tàu. Resorts và khách
sạn lớn/nhỏ đa số Tàu làm chủ. Đi nghênh ngang ngoài đường ồn ào, xả
rác, khạc nhổ rất mất vệ sinh và trật tự.
Bình Dương: Khu
công nghiệp công nhân Tàu tràn ngập với những khu nhà ở cho nhân công
được rào kín và không cho người Việt vào. Căn cứ Sóng Thần bây giờ cũng
của Tàu làm chủ rồi.
Miền Tây: Vùng
đồng bằng sông Cửu Long (Mekong Delta) bây giờ như một miền đất sắp
chết vì thiếu nước và vì 7 con đập của Tàu trên thượng nguồn ngăn nước
nên lượng nước chảy xuống sông Cửu Long đổ ra biển yếu nên bị nước biển
xâm nhập khiến các ruộng lúa quanh vùng bị ngập mặn.
Ban Mê Thuột: Khai
thác Bô Xít ở Tây Nguyên, nhân công Tàu đa số là lính trá hình. Tụi nó
đem cả xe cơ giới hạng nặng của quân đội vào lấy lý do là ủi đất khai
thác bôxit.
Còn
nhiều nữa với những điều mắt thấy tai nghe mà buồn đứt ruột, máu dồn
lên tới đầu. Buồn hơn nữa là dân SG bây giờ rất thờ ơ với hiểm họa mất
nước, nô lệ, chỉ lo ăn nhậu suốt ngày từ sáng tới tối, kể cả phái nữ lẫn
con nít. Nhà hàng, khách sạn cỡ nào, giá nào cũng có. Bia rượu tràn lan
từ mấy em chân dài tới con nít đều tự do nhậu thả dàn. 3:00 giờ sáng
bàn nhậu ngoài lề đường vẫn còn đầy người.
Sẽ
cố gắng ghi lại tất cả những điều mắt thấy tai nghe, và hình ảnh cùng
nhân chứng sống trong chuyến đi vừa qua bằng một bài ký sự nho nhỏ để
các bạn biết thêm sau.
CÁI
CHẾT CỦA CẢ MỘT DÂN TỘC
Giao Thanh Pham
Chiến
lược cưỡng chiếm lãnh thổ Việt Nam, rồi Hán hóa người dân Việt đã được
nhà cầm quyền Bắc Kinh toan tính từ rất lâu. Đối với thế giới thì biển
Đông thật quan trọng, nhưng riêng đối với Trung Quốc, thì biển Đông là
cái yết hầu đưa thực phẩm qua cổ họng xuống bao tử, là đôi cánh cho con
cọp hung dữ. Tuy vậy, không có một chiến lược bành trướng nào, mà không
có cái giá của sự đổ máu phải trả, ngoại trừ chiến lược thôn tính Việt
Nam của cuối thế kỷ 20, đầu thế kỷ 21.
Vào
mùa Thu năm 1989, khi các quốc gia cộng sản bên Đông Âu xụp đổ, nó đã
khiến cho đảng cộng sản Việt Nam phải lo sợ sẽ trở thành nạn nhân của sự
xụp đổ dây chuyền đó.. Bởi thế vào tháng 9 năm 1990, TBT đảng lúc bấy
giờ là Nguyễn Văn Linh, cùng với chủ tịch Hội Đồng Bộ Trưởng Đỗ Mười, và
Phạm Văn Đồng, kéo nhau sang Trung Quốc, ký giấy bán nước qua tay Giang
Trạch Dân và Lý Bằng, ngõ hầu níu kéo và giữ cho được cái bộ máy cai
trị là đảng cộng sản của họ. Đó là một văn kiện không gì khác hơn, là
việc ký gia kèo THỦ TIÊU CẢ MỘT DÂN TỘC.
Muốn
xua quân sang xâm chiếm Việt Nam thì không phải là chuyện dễ. Cái giá
máu và sinh mạng phải trả khó mà lường được và chắc chắn sẽ không thể
nhỏ. Thế nhưng, Trung Quốc không cần phải làm thế, vì cái con ngựa thành
Troy của họ, đã được Nguyễn Văn Linh và đồng đảng mang về nước, nằm mai
phục sẵn để bắt đầu cái chương trình phá hoại từ trong ra. Cái chiến
dịch dầu loang đó, tuy mất nhiều thời gian, nhưng lại không tốn một viên
đạn, một giọt máu của người Hán, cũng như không gặp một sự phản kháng
nào từ người dân Việt Nam. Nó chậm chạp nhưng chắc chắn. Và một điều
chúng ta có thể thấy rất rõ, là nó hoàn hảo đến độ Trung Quốc có thể
cưỡng chiếm đến 100% giang sơn đất nước Việt, xóa sổ 100% dòng giống và
ngôn ngữ Việt, mà không gặp phải một sự chống cự nào.
Người
Việt chúng ta thường mang những chiến tích hào hùng của ngày xa xưa ra
kháo với nhau, như là để tự dối mình, như là để tự trấn an mình, tự tạo
ra những ảo giác làm mờ đi cái tương lai thảm hại sẽ đến trong nay mai.
Mặc dầu mọi người trong chúng ta, ai cũng hiểu được rằng, những chiến
thắng Đống Đa, Bạch Đằng hay Chi Lăng của lịch sử đó, nó bao gồm lòng
yêu nước mà toàn dân như một, của mọi con dân đất Việt, từ vua quan đến
dân chúng trăm họ. Chứ không như bây giờ, khi các tướng lãnh quân đội,
chỉ biết luôn trung thành với đảng và nhất là chỉ luôn cúi đầu làm tôi
mọi cho tiền tài của cải, qua các việc cướp đất, mua bán và làm thương
mại.
TRÊN DƯỚI KHÔNG MỘT LÒNG THÌ CHIẾN ĐẤU LÀM SAO?
DÂN TRONG TAY KHÔNG MỘT TẤC SẮT THÌ LÀM SAO ĐUỔI GIẶC?
GIẶC Ở ĐÂU? KẺ THÙ CỦA TA LÀ AI? CHÚNG MẶC QUÂN PHỤC GÌ?
***********************
Suốt
27 năm qua, kể từ năm 1990 khi đảng bán nước ký kết Hiệp Ước Thành Đô
đến nay, cái cũi thép vây bọc toàn cõi đất nước đã được Trung Quốc xây
dựng một cách tuyệt hảo, mà cả chín mươi mấy triệu người dân Việt vẫn
không một chút động tịnh. Cái cũi ấy nay đã bao bọc bốn chung quanh cái
dải đất hình chữ S như một cái cũi thép khổng lồ, từ Ải Nam Quan đến Mũi
Cà Mau, từ suốt chiều dài hơn 2 ngàn cây số bờ biển, đến dọc đường
Trường Sơn qua Hạ Lào xuống tới Krong Preah của Cam Bốt, trùm luôn đảo
Phú Quốc cách đó mươi hải lý. Con dân Việt có mấy người biết điều này?
Thử nhìn lại bản đồ xem.
Đường
biển, đường bộ đã được Trung Quốc và bọn Hán Nô vây bọc kín không một
lối thoát, ngay cả đường lên trời chúng cũng kiểm soát và khống chế
100%.
Có ai còn nhớ vụ 2 chiếc SU 22 rơi gần đảo Phú Quý, Bình Thuận tháng 4 năm 2016?
Rồi
chỉ hơn 2 tháng sau tháng 6 năm 2016, có ai còn nhớ chiếc chiến đấu cơ
tối tân nhất, SU 30MK2 của không quân Việt Nam bị nghi ngờ là do hỏa
tiễn Trung Quốc bắn rớt ở vùng đảo Phú Lâm, Hoàng Sa?
Có ai còn nhớ chiếc máy bay “cứu hộ” CASA 212 bị mất tích cùng ngày trong thời điểm tìm kiếm ở gần đảo Bạch Long Vĩ?
Chỉ vài tháng sau, tất cả những chiếc máy bay “bị bắn rớt” đó, đã bị người dân lãng quên không còn một chút nghi ngại.
Có
ai còn nhớ những vụ “mất sóng không lưu” liên tục xảy ra hàng năm kể từ
2015 cho đến nay, khiến sân bay Tân Sơn Nhất hoàn toàn tê liệt trong
một thời gian dài cả mấy chục phút? Rồi lại còn những “tín hiệu lạ”,
những “sóng lạ quấy phá” liên tục khiến cho dưới đất, trên không hoàn
toàn mất kiểm soát và liên lạc?
No comments:
Post a Comment