(Em thanh thản , thơ ngây,
Để tôi nhìn thấy tôi ,
Và Tình tôi đày trần tục ...)
Võ Văn Ca
Em đến hồn nhiên trao tình trong trắng ,
Em vô tư dâng hiến tuổi thơ ngây,
Vào những chiều thu nhẹ gió heo may ,
Hay những đêm hè đầy hoang dã .
Em bổng đến nhiệt tình . Tôi bở ngở !
Sao tôi cứ phải ngồi đợi , đứng trông .
Để rồi chối bỏ .
Tình nào cho ta đam mê mà chẳng là Tình nghiệt ngã .
Thương em thật , bởi vì em thơ dại ,
Quảng đời tôi đầy ngang trái những cuộc tình .
Yêu em tôi tạc tượng hình
Em thành tác phẩm riêng mình nâng niu .
Em đưa Trái Cấm thương yêu
Đam mê tôi nếm . Mang nhiều khổ đau !
Tình tôi là trần tục . Em vời vợi cao .
Em đẹp làm sao , tuổi học trò ,
Nâng niu em bé bổng, lòng tôi dầy vò ...
Tôi mang lấy cuộc tình do Ý Thức ,
Hay Thượng Đế xua tôi vào Trần Tục,
Tôi hôn em theo phản xạ những nhu cầu ?
Vẫn thương em , Cuộc Tình lỡ , Cuộc Tình Sầu .
Không chối từ , nhưng làm sao chấp nhận .
Một thoáng hương yêu dìu em vào số phận .
Tôi mãi thấy em bé bổng , em đơn sơ ,
Còn tim tôi chằn chịt mộng mơ .
Em thanh thản , em yêu đời ,
Sao lòng tôi phức tạp để lệ tình chan chừa đầy vơi !
Chỉ còn có em và tôi .
Chỉ có chúng ta mới biết .
Sau cùng tôi mới là người thua thiệt .
Tôi yêu em chân thiện nên mãi trông chờ và mong đợi
Em đến ôm tôi như một Tín Đồ vô tội .
Lỗi tại tôi ! Lỗi tại tôi mọi điều !
Em bé bổng, thơ ngây . Tôi khóc quá nhiều .
Cuộc tình lỡ đã bay cao vời vợi .
Em đến bên tôi sao vẫn tưởng xa xôi ,
Vì tôi chỉ nhìn thấy tôi
Để biết tôi cần một Tình Yêu Trần Tục .
Võ Văn Ca
(Thuở làm Thầy Giáo)
No comments:
Post a Comment