NGÀY 1 THÁNG 5 NĂM 1975
Lúc phi cơ xoay qua một độ nghiêng, lấy hướng qua Bangkok, tôi nhìn xuống Sài Gòn lần chót. Tự nhiên trong lòng tôi dâng lên một niềm ngậm ngùi thương tiếc tất cả những gì đang xảy ra dưới đất. Tôi như người bại trận, hay nói cách khác, tôi xin được làm bạn với người bại trận, một người bạn đã không chia xẽ mà còn bắt buộc Việt Nam Cộng Hòa phải gánh chịu hết tất cả... trong những ngày sắp tới.
Lúc phi cơ xoay qua một độ nghiêng, lấy hướng qua Bangkok, tôi nhìn xuống Sài Gòn lần chót. Tự nhiên trong lòng tôi dâng lên một niềm ngậm ngùi thương tiếc tất cả những gì đang xảy ra dưới đất. Tôi như người bại trận, hay nói cách khác, tôi xin được làm bạn với người bại trận, một người bạn đã không chia xẽ mà còn bắt buộc Việt Nam Cộng Hòa phải gánh chịu hết tất cả... trong những ngày sắp tới.
Việt
Nam và tôi có rất nhiều kỷ niệm, có quá nhiều quan hệ mật thiết suốt
đời không phai lạt. Sống ở Việt Nam lâu năm, tôi cảm thấy thương xứ sở
này. Tội
nghiệp cho họ, họ có thừa khả năng dựng nước, nhưng cái quyền làm chủ
quê hương đã bị các cường quốc chuyền tay nhau định đoạt. Tôi
xin lỗi người Việt Nam. Tôi đã làm hết sức mình nhưng không cứu vãn
được nền hòa bình cho dân tộc Việt. Vĩnh biệt Sài Gòn, Sài Gòn vẫn hồn
nhiên với những mạch sống dạt dào ơn nghĩa, một khi đã chọn bạn hữu thâm
giao.
Năm
1979, Đại sứ Võ văn Sung có thư mời tôi trở lại thăm Sài Gòn. Tôi từ
chối với lý do không quen với cái tên Hồ chí Minh. Sài Gòn đã mất, tôi
trở lại đó thăm ai? Ở đời có khéo lắm cũng chỉ gạt được người ta lần thứ
hai, làm sao lừa dối được người ta lần thứ ba?
Người
cộng sản giả bộ ngây thơ (ở một khía cạnh nào đó) nên tưởng nhân loại
cũng đều ngây thơ như họ. Liên tục nói dối hàng bao nhiêu năm, tưởng như
vậy quần chúng sẽ nhập tâm tin là thật. Họ lầm. Nói láo để tuyên truyền
chỉ có lợi trong chốc lát, nhưng về lâu về dài thì chân lý của loài
người sẽ đè bẹp họ. Ngày xưa Liên Xô đã xiết chặt sai khiến họ, dùng
Việt Nam làm phương tiện đóng góp cho Nga. Họ có muốn thoát ly, có muốn
nhờ Tây Phương tháo gở cho họ cũng không được nữa, vì đã từng phạm lỗi
lớn là đã lường gạt Tây Phương…
Sau
hết, chế độ Việt Nam Cộng Hòa thua, nhưng thật ra người Việt Nam chưa
thua cộng sản. Trận chiến chưa chấm dứt vào ngày 30 tháng 4 năm 1975..
Mỗi năm, vợ chồng chúng tôi đều đi xuống Lourdes để kính lễ Đức Mẹ Lộ Đức. Luôn luôn tôi nhắc nhở nhà tôi
Chúng tôi cùng cầu nguyện cho người Việt Nam đạt được nền hòa bình theo sở nguyện của họ.
Tôi tin rằng Đức Chúa Trời và Đức Mẹ không bỏ rơi dân tộc Việt Nam.
Jean-Marie MÉRILLON
Cựu Đại Sứ Pháp tại Việt Nam
Cựu Đại Sứ Pháp tại Việt Nam
No comments:
Post a Comment