Tuesday, May 22, 2018

Tuỳ Bút: Ngại Ngùng (Võ Văn Ca)

TÙY BÚT : Ngại ngùng .
Nghe lòng buồn vì chiều Thu tắt nằng , đến thăm em trong cô quạnh đìu hiu . Đương vào nhà em sao lại qua cô liêu , để nghe rõ là vàng rơi xào xạt và tiếng gió đùa trong hàng dậu điểm mấy chùm hoa
màu tím nhạt . Tiếng chim sầu réo rắc ở đau đây làm tôi ngỡ như lời ai than thở . Nhìn lá thu bay mà mơ tóc em hoen úa nắng hanh vàng . Dàn thạch thảo đã trổ hồng môi em đó . Bên bờ dậu đôi chim uyên đang tỏ tình khe khẻ , mà giọt sầu nào cứ âm thầm rơi rụng vào hồn tôi lặng lẽ . Tôi mơ thành cánh chim ngàn bay đi tận một vùng trời xa , mong tìm gawoj được một trái tim chỉ để yêu thương và quyến luyến . Vì với em tôi chưa được nghe một lời âu yếm. Tôi yêu màu tím , mà em lại mặc áo quỳnh anh để tôi nhờ thương dàn hoa cúc . Em đâu biết tôi nghĩ về em từng giây , từng phút , và vẽ hình em như một Vệ Nữ diễm kiều trong trái tim tôi . Thế mà dòng đời vẫn là những ngã rẻ chia đôi .
Nói với em toàn những phương trình chằn chịt như đường vào Tình Yêu , những định lý xa vời phúc tạp
như lòng người toan tính chuyện đời mình . Tôi không tìm được một dịp nào thuận tiện để nói tiềng yêu em mà dang díu một ân tình chưa giao kết . Sao cứ mãi đeo cái thân phận làm nhà Mô Phạm, mang cái trách nhiệm một người thầy chân thiện cho cuộc Tình Buồn , cho cuộc Tình Lở . Biết trong em Tình 
Yêu có chớm nở ? Tỏ một lời rồi 4 ngựa khó truy theo . Tôi ngại ngùng nên để tình lơ lửng , tình cứ lặng lẻ bay cao . Thà im lặng , đành vùi chôn một trái tim chân thật . Mỗi lần đến với em , một đón đưa thân mật , em nói cười trong trắng , hồn nhiên mà lòng tôi thì xao xuyến một nỗi niềm : Tình trong như đã , mặt ngoài còn e . Lời em đó thiết tha, âu yếm, đậm đà . Tình em đó mà cao xa vời vợi.
Dáng em đó , đoan trang , kiều diễm , sao tôi vẫn miệt mài chờ đợi . Tôi dối gạt lòng tôi cho ngại ngùng tràn lấp, cho tôi ôm ấp cái phi lý của sự đợi chờ hư ảo mà nó cứ tiếp nối qua những tháng ngày 
lê thê . Cái phi lý của sự chờ đợi này nó đồng lỏa với cái phi lý của dồng đời chỉ là một sự tiếp nối của những điều mãi mãi như nhau .
Cũng có những lúc tôi dịu dàng vuốt mà em hồng và hôn lên làn tóc mượt mà óng ả , rồi tỏ lời khen em đã tìm ra cách giải một phương trình phức tạp hay quỉ tích của một điểm di động , khi đó lòng tôi đang vương vấn đầy tình ý . Tôi về viết đầy trang nhật ký . Đến thăm em vì nhung nhớ tóc buông dài ,
ví đắm say màu môi em hồng thắm , vì đam mê đôi mắt ngọc thơ ngây . Tôi cứ hỏi thằm rằng em có nghĩ chút tình tôi không nhỉ ? Có thật yêu tôi hay chỉ là mộng mơ thoáng ý . Thôi đừng nói nhé để ngở Tình đang dang díu . Em hồn nhiên , thanh thản sánh vai tôi . Vườn nhà em trăng khuất , áng mây trôi, tiển tôi về , lời em hẹn vẫn ngọt ngào , âu yếm .
Nắng thu váng , trời thu bàng bạc xui tôi lại đến . Sao em cứ đón tôi nồng nàn , thân thiết cho tôi đắm chìm trong nỗi nhời , niềm thương. Thương hàng dậu nhà em xanh biếc . Nhớ khóm hoa hồng ngào ngạt mùi hương . Nhìn mắt em long lanh để lòng tôi xao xuyến , thế mà tôi lại tìm về để tan biến trong trách nhiệm một sư huynh. Tôi từng dạy em nhận biết những phương trình mang tình tự khi ấn số của con tim tiến váo vô cực . Tôi đưa em lên đỉnh cao 2 trục , có biểu thị Dấu Yêu như những đường Tình phức tạp với những khúc uốn quanh khi mà tôi chỉ là một đường thẳng "tiệm cận" , kề sát bên nhau mà chẳng hề hội tụ để có một điểm chung . 
Ngõ vắng nhà em chiều nắng nhạt , gió mong manh . Em đi đâu ? Chiếc áo mắc trên sào . Óng ánh vàng tơ , long lanh lay động . Tôi vẫn ưa màu áo ấy em thường mặc . Em đi rồi cảnh vật cũng buồn thiu . Tôi bước vào thư phòng em vắng lặng , tiêu điều . Chồng sach vở lặng lẽ nằm chờ em về đọc . 
Lòng dạt dào , trỉu nặng nỗi sầu mơ , nghe tiếp nối buồn tênh những đợi chờ ... !
(Trích trong bài "Những cô con gái của Thầy tôi" ) . Võ Văn Ca .

No comments:

Post a Comment