Nỗi Nhớ Mùa Đông
Ngoài xa sương tuyết trắng khung trời
Ta đau khắc khoải hồn lưu xứ
Nỗi nhớ muôn trùng mãi chẳng vơi!
Nhớ từng khóm trúc ở bên đường
Đàn cò xoải cánh giữa chiều sương
Mấy cô thôn nữ trên đồng lúa
Hoàng hôn mái rạ khói mờ vương.
Nhớ lắm mẹ già bên bếp lửa
Đợi con về ấm buổi cơm chiều
Có lúc con đi không về kịp
Mẹ vẫn chờ buồn biết bao nhiêu!
Nhớ lắm trên cầu tre lắt lẻo
Em lần từng bước nón nghiêng che
Tóc bay theo gió hồn mơ ước
Gặp cố nhân xa được trở về!
Ta nhớ dòng kinh có bến đò
Đò ngang qua lại dưới trăng mờ
Có ai lỡ chuyến còn cô lẽ
Đứng mãi, chờ trông dáng thẩn thờ!
Nhớ lắm em ơi muối xát lòng
Còn chi? Chỉ giọt lệ mùa đông
Quê hương thao thức hồn viễn xứ
Biền biệt lâu rồi…chỉ ước mong!
Phải chi thuở ấy đừng binh lửa
Đâu có mùa đông xa xứ buồn.
Chẳng thấy tuyết giăng chiều giá lạnh
Đường trần cô quạnh mình nhớ thương!
28-11-2016
Hàn Thiên lương
No comments:
Post a Comment