NHỮNG BÀI VIẾT NGẮN: TÔI
VÀ NƯỚC MỸ
BÀI SỐ 1
Trước hết, tôi
phải xác nhận một điều tôi là người Mỹ gốc Việt (VNCH)! Tôi đến đất nước này dưới “căn cước” của một
người tỵ nạn Cộng Sản; tất nhiên VN vẫn là quê hương mà tôi yêu mến nhưng không
còn là nơi để tôi gởi tấm lòng của mình một khi Cộng Sản vẫn còn cai trị đất nước
ấy. Nước Mỹ hiện giờ mới chính là quê
hương của tôi. Đã nhiều lần tôi có ý định
trãi lòng mình trong những bài viết về quê hương thứ hai của mình, nhưng tôi vẫn
cứ lưỡng lự bởi không biết phải bắt đầu từ đâu.
Viết về sự vĩ đại của Mỹ thì thật quá thừa vì đã có bao nhiêu người trước
tôi đã viết. Viết về nền tự do của Mỹ
thì cũng không biết bao nhiêu đề tài đã được khai thác. Nếu nước Mỹ không có tự do thì đã không thể
là nước Mỹ nữa rồi!
Những ngày gần
đây, trong những cuộc họp mặt bạn bè, gia đình hoặc xem tin tức trên báo chí
trong và ngoài nước Mỹ, người người không thể bỏ qua được lời khen tiếng chê về
ông tổng thống mới nhậm chức của nước Mỹ.
Điều này khiến tôi có quyết định viết lên những cái nhìn của bản thân
tôi hướng vào hệ thống chính trị của nước Mỹ.
Tất nhiên đây là một vấn đề mà nếu dùng chữ của VC thì rất là “nhạy cảm!” Người ta thường nói trong các cuộc bàn luận với
nhau có hai đề tài nên tránh là Chính Trị và Tôn Giáo. Nhưng thôi, tôi không bàn luận với ai cả mà
chỉ nói lên ý nghĩ của bản thân mình.
Từ khi cầm
trong tay tờ giấy công nhận là công dân của xứ USA, được góp một lá phiếu nhỏ
vào nền chính trị của Mỹ, tôi đã thử tìm hiểu về hai chính đảng lớn của đất nước
này để tìm cho mình một quan điểm chính trị.
Cuối cùng tôi đã chọn đáng Cộng Hoà với hai lý do sau:
- Trước hết Cộng
Hoà chủ trương một chính quyền “nhỏ”, tức một chính quyền gọn gàng, không can
thiệp quá nhiều vào các địa phương, ít hao tốn công quỹ. Ngược lại Dân Chủ chủ trương một chính quyền
trung ương cồng kềnh, tiêu tốn ngân sách quốc gia.
- Chủ trương của
Cộng Hoà nhắm vào thành phần lao động và nông dân, tức là thành phần trung lưu,
khuyến khích người dân làm việc để nâng cao cuộc sống bản thân và đóng góp cho
xã hội. Dân Chủ thì chủ trương nặng về vấn
đề trợ giúp người nghèo bằng cách tăng thuế người giàu (hơi giống Cộng Sản!) dễ
tạo nên một thành phần sống dựa dẫm, lười lao động hoặc lợi dụng kẽ hỡ của hệ
thống để trục lợi cá nhân.
Từ đó trong những
lần bỏ phiếu tôi thường bầu cho vị Tổng Thống thuộc đảng Cộng Hoà, tất nhiên có
lúc thành công và cũng có lần thất bại!
Tuy nhiên quan niệm riêng của tôi là quyền lực của Tổng Thống phải được
cân bằng bởi Quốc Hội, do đó tôi thường bầu những dân biểu và nghị sĩ thuộc đảng
Dân Chủ.
Trong lần bầu cử
vừa qua tôi đã đoán sai tất cả. Trước hết
theo sự tuyên truyền của hệ thống báo chí và truyền hình, cũng như hầu hết các
dự đoán của các cơ quan trong và ngoài nước thì người thắng cử phải là bà Hillary
thuộc đảng Dân Chủ! Đến ngày bầu cử, tôi
đến phòng phiếu với một ý tưởng như vậy.
Thêm vào đó tôi chẳng biết cái ông Donald Trump từ trước đến giờ có tham
gia chính trường, có kinh nghiệm gì trong chức vụ Tổng Thống hay không, chỉ biết
ông ấy là một doanh nhân thành đạt, một TV host rất thành công mà thôi. Cầm lá phiếu mà cứ lưỡng lự, trước đó tôi định
bỏ phiếu trắng cho chức vụ Tổng Thống vì nghĩ trước sau gì bà Clinton cũng sẽ
thắng, nhưng sau đó tôi nghĩ tôi sẽ bầu cho ông Mike Pence vì dù sao ông ta
cũng là Thống Đốc của tiểu bang Indiana, nơi tôi đang cư ngụ (xin lỗi vì đã có
một chút tinh thần địa phương), và nếu ông Trump đắc cử mà không làm việc được
thì cũng đã có ông Pence với dày dặn kinh nghiệm ở gần bên. Còn các phiếu của dân biểu cũng như nghị sĩ
tôi sẽ dồn cho các ứng viên thuộc đảng Cộng Hoà với ý nghĩ là họ lên để có đối
trọng với vị Tổng Thống Dân Chủ, như thế mới thể hiện được tính dân chủ của nước
Mỹ. Cuối cùng thì tôi đã sai hoàn
toàn! Thế mới biết nền dân chủ của nước
Mỹ thật là đa dạng, khó có thể dùng cảm tính cá nhân mà suy đoán được! Và người dân Mỹ rất sung sướng vì có được tự
do hoàn toàn để nói lên được ước vọng của mình trước bao nhiêu áp lực của chính
quyền và hệ thống truyền thông dày đặc.
Với lá phiếu, người dân Mỹ đã cho thế giới biết họ muốn điều gì.
Tưởng như vậy
là xong, ai ngờ kẻ thua cuộc và những người ăn theo vẫn không ngừng nghỉ chống
đối và thậm chí còn phá bỉnh! Tôi tự hỏi
một điều chẳng lẻ họ chỉ muốn đất nước này mãi mãi nằm trong tay đảng Dân Chủ? Như vậy thì có lẽ phải đổi tên đảng Dân Chủ
thành đảng Cộng Sản cho đúng với chủ trương độc đảng! Theo tôi thì trong quốc gia dân chủ, khi thua
thì mình nên tìm hiểu để sửa chửa sai lầm về chủ trương đường lối của mình để
chờ lần sau. Nắm chính quyền là để phục
vụ hay là để thụ hưởng? Vã lại những cuộc
bầu cử ở địa phương và nghị viện vẫn tiếp tục trong thời gian ngắn tới đây, hãy
nhắm vào tương lai chứ tại sao cứ cay cú với quá khứ? Ông Trump hay bất kỳ một ai không thể là người
toàn vẹn, nhưng ít ra ông ta cũng đang thực hiện những gì ông ấy đã hứa với cử
tri trong kỳ bầu cữ vừa qua, hãy để cho ông ấy hoàn thành lời hứa của mình!
Chúa Nhật 2/12/2017
KALE
No comments:
Post a Comment