Kính chuyển một nụ cười cuối tuần
Trưởng Nguyễn.
Phiên toà tại Sài Gòn năm 2010 .
Quan Toà hỏi bị cáo : _Tại sao anh đánh người bạn này ?
_ Vì anh ta đã chửi tôi là " Đồ Việt Cộng ".
_Anh ta chửi anh hồi nào ?
_Thưa hồi năm 1968 .
_Anh ta chửi hồi 1968 mà sao bây giờ anh mới đánh ?
_Tại vì bây giờ tôi mới hiểu Việt Cộng là gì
( TRÀ LŨ _400 chuyện cười )
VỢ LÀ GÌ ?Vợ là người chẳng họ hàngThế mà giờ đẹp lại sang nhà mìnhNgày đầu trông thật là xinhMôi tươi, mắt thắm đến đình cũng xiêuVợ là đáng nể , đáng yêuKính Vợ đắc thọ” là điều nhắc nhauNhớ vòng chung kết toàn cầuNhì trời, nhất Vợ đứng đầu bảng AVợ là mẹ các con taThường kêu “Bà xã”, hiệu là “Phu nhân”Vợ là tổng hợp : Bạn thân,Thủ trưởng, bảo mẫu, tình nhân, mẹ hiền.Vợ là ngân khố, kho tiềnGửi vào nhanh, gọn- rất phiền rút raVợ là Vua các loài hoaToả hương thơm ngát, đậm đà, ngất ngâyVợ là quả ớt chín câyĐỏ tươi ngoài vỏ nhưng cay trong lòngVợ là một đoá hoa hồngVợ là Sư tử Hà Đông trong nhàKhi vui nàng đẹp như hoaĐến khi tức giận cả nhà thất kinhKhi chiến tranh, lúc hoà bìnhVợ là thám tử luôn rình rập taVợ là một vị quan toàThăng đường xử án toàn là án treoVợ là rượu ngọt tình yêuKhông uống thì khát, uống nhiều thì sayVợ là thùng thuốc súng đầyCơn ghen ập đến nổ bay trần nhàVợ là nắng gắt, mưa saVợ là giông tố, phong ba, bão bùngNhiều người nhờ Vợ lên ôngNhiều anh vì Vợ mất không cơ đồVợ là cả những vần thơVợ như là những giấc mơ vơi đầyVợ là một chất men sayLà nước hoa ngoại làm ngây ngất lòngVợ là một áng mây hồngVợ là hoa hậu để chồng mê sayVợ là khối óc, bàn tayVợ là bác sỹ tháng ngày chăm taVợ là nụ, Vợ là hoaVợ là chồi biếc, Vợ là mùa xuânVợ là tín dụng nhân dânVợ là kế toán giải ngân trong nhàVợ là âm nhạc, thi caVợ là cô giáo, Vợ là luật sưCả gan đấu khẩu Vợ ư ?Cá không ăn muối coi như đời mờVợ là điểm hẹn, bến chờKhông Vợ đố biết cậy nhờ tay aiVợ là phúc, thọ, lộc, tàiChồng ngoan chăm chỉ nộp bài Vợ khenVợ là tổng quản, Thanh ThiênVợ là khoá sắt, xích xiềng cột chânVợ là dòng suối mùa xuânNgọt ngào, xanh mát, trong ngần, yêu thươngVợ là két sắt, tủ tườngMuốn mở phải nhả lời thương ngọc ngàVợ là một đôi thùng loaMỗi khi chập mạch cả nhà nổi giôngÂm thanh tựa sư tử gầmCha, con lấm lét mà không dám cườiVợ còn xếp trước cả TrờiVợ là duyên, nợ cả đời của taVợ là biển rộng bao laVợ là hương lúa đậm đà tình quêVợ là gió mát trưa hèVợ là hơi ấm thổi về đêm đôngVợ là chỗ dựa của ChồngNhiều anh dám bảo “Vợ không là gì !”Khoan khoan hãy tỉnh rượu điVợ quan trọng lắm chẳng gì sánh đâuViệc nhà Vợ có công đầuNấu cơm, đi chợ, nhặt rau, pha tràVợ là máy giặt trong nhàVợ là cassette, Vợ là ti viNhiều đêm Vợ hát Chồng ngheLời ru xưa lại vọng về quanh taVợ là làn điệu dân caVợ là bà chủ, Vợ là Ô-sinVợ là cái máy đếm tiềnVợ là nội lực làm nên cơ đồVợ là thủ quĩ, thủ khoVợ là hạnh phúc, ấm no trong nhàVợ là vũ trụ bao laNhiều điều bí ẩn mà ta chưa tườngKhi nào giận, lúc nào thươngSớm mưa, chiều nắng chẳng lường được đâuVợ là một khúc sông sâuVợ như là cả một bầu trời xanhVợ là khúc nhạc tâm tìnhVợ là cây trúc bên đình làm duyênVợ là cô Tấm thảo hiềnVợ là cô Cám hám tiền, ham chơiVợ là con Vẹt lắm lờiThích đem so sánh Chồng người, Chồng taVợ là bến đỗ, sân gaVợ là tổ ấm cho ta đi vềVợ là “Khúc hát sông quê”Nốt thương, nốt nhớ tràn về đầy, vơiVợ là đồ cổ lâu đờiAi mua chẳng bán tứ thời nâng niuVợ là cảnh sát hạng siêuRăn đe, truy sát sớm, chiều, nơi nơiVợ là con Phật, cháu TrờiRẽ mây giáng xuống làm người trần gian.~~st~~
No comments:
Post a Comment