Người viết: DƯƠNG CHI LAN
Bài tham dự số 3213-811-vb20525
Tác
giả cho biết bà 59 tuổi, cư trú tại San Jose, hiện đang làm cashier.
Bài Viết Về Nước Mỹ sau đây được ghi chú “Viết theo lời kể của một người
quen tình cờ”.
Tôi
là một bà già quê dốt đặc cán mai, nửa chữ bẻ đôi mà hỏi tui còn hổng
biết, làm sao mà nói được tiếng Mỹ. Những người quen biết, ai gặp tui
cũng hỏi thăm sao tui hay quá vậy.
Thật
ra, chuyện tui “tự nhiên “ được chữa khỏi con mắt bị hỏng, lãnh tiền
trợ cấp và được ở nhà housing thiệt hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của
tui và tất cả những người quen biết với tui.
Tui
qua Mỹ theo làn sóng vượt biên, cũng nhờ gia đình tui là nghề đánh cá,
một chiếc tàu vượt biên lớn sợ "bể" đã cho tui đi "chùa" nghĩa là không
phải đóng "cây". Thuyền tui đi lại gặp may nên chẳng gặp một thằng cướp
biển nào, khi đến đảo lại được "bốc" vô Mỹ rất nhanh.
Thế
là tui được ở một đất nước mà mọi người đều mơ ước. Tui nghe nói nhiều
người có tiền mà đi hoài không được, nhiều khi còn bị bắt giam cả mấy
năm, ở tù phải lao động cực khổ không thua mấy ông sĩ quan học tập cải
tạo.
Một
hôm, cũng như mọi ngày, tui đi bộ để vừa chiêm ngưỡng những nhà cửa
sang trọng với những bãi cỏ xanh và đủ loại hoa đẹp rực rỡ như cảnh
tiên. Đang đi bỗng mắc đái không chịu được, sẵn thấy chân cầu có vẻ kín
đáo, tui bèn bước vội đến đó, nhìn trước nhìn sau thấy coi bộ hổng có ai
dòm, chỉ có xe hơi chạy nườm nượp hàng hàng lớp lớp, yên chí lớn, ai mà
thèm dòm đít bà già. Thì tui đã quen làm như vậy khi ở Việt Nam mà!
Tui
ung dung ngồi chồm hỗm xuống, khoai khoái dễ chịu vô cùng. Vừa đứng lên
thì xe cảnh sát ở đâu bất ngờ trờ tới, thắng nghe một cái réec, ra dấu
biểu tui để hai tay lên xe, tui vừa để lên thì nó lấy hai tay tui bẻ
quặt ra đàng sau, tui nghe một tiếng "cắc" rồi cảm thấy hai cổ tay lạnh
ngắt, thì ra tui đang bị còng tay.
Tui
sợ điếng người nhưng đành chịu vì có biết tiếng Mỹ nào đâu mà nói với
chẳng nói. Mấy ổng dìu tôi vô xe, thật ra mấy ổng vừa dìu vừa đẩy thì
đúng hơn vì tui thấy sợ quá, không muốn vô xe cảnh sát chút nào.
Mấy
ông cảnh sát đưa tui tới một chỗ gì mà thấy rùng rợn lắm, chỗ nào cũng
có máy móc thấy ngộp, muốn xỉu. Một ông đi đâu một hồi rồi trở lại với
một ông khác, nhìn thấy ông này tui càng sợ hơn vì ổng mặc cái áo choàng
màu xanh và lại còn đeo mặt nạ màu xanh, không biết họ sẽ làm gì tui
đây! Tự nhiên tui nổi gai ốc khắp người. Ông mới ra dấu biểu tôi nằm vô
giữa máy rồi ấn hết nút này đến nút khác, một hồi cái đầu tui bị kẹp
chặt, tui cố cựa quay mà hổng ăn thua gì. Tui nhắm mắt lại thật chặt,
bụng nghĩ là chắc tụi nó cho tui lên máy chém, tui niệm Chúa niệm Phật
lung tung. Biết vậy thà ở Việt Nam cho sướng hơn, muốn đái đâu cũng
được, cùng lắm thì bị chọc quê chứ làm gì mà tới phải lên máy chém! Nhớ
lại hồi còn ở Việt Nam, mỗi lần đi xe đò, lâu lâu xe đậu lại là mấy ông
mấy bà mạnh ai nấy đái: mấy ông thì cứ đứng đái đại lề đường, còn mấy bà
thì kiếm lùm cây.
Tui
tưởng mình đã chết, chợt nghe hai bên đầu được nới rộng dần, rồi có
người lay tôi dậy. Thì ra tui vẫn còn sống! Để chắc ăn, tui lắc thử cái
đầu và sờ vào cổ không thấy máu me gì cả. Hú hồn!
Rồi
có một người Việt Nam đến, ông ta tự giới thiệu là thông dịch, họ đua
nhau hỏi tại sao tui có sẹo trên mặt phía trên con mắt bên phải, họ nói
trong óc của tui có dấu vết tổn thương nặng. Hèn chi tui nhức đầu hoài.
Họ hỏi tui nhiều câu lắm. Tui giải thích là do bị VC đánh bằng báng súng
trong lúc họ đuổi tui đi kinh tế mới mà tui hổng chịu, tui cho họ biết
con mắt phải của tui bị hư là do lần bị đánh đó.
Kết
quả gởi về tận nhà cho biết tui bị thần kinh và bị mù một mắt. Họ còn
gởi cho tui nhiều giấy tờ khác nữa. Nhờ những giấy tờ này mà sau này tui
được hưởng đủ thứ giúp đỡ: được Mỹ chữa khỏi con mắt bị hư, được cấp
thuốc uống không mất tiền, rồi lại còn được ở nhà housing đến bây giờ,
mỗi tháng tui còn được lãnh một món tiền nho nhỏ, tui xài tiện tặn, lâu
lâu gởi về chút đỉnh cho bà con, hàng xóm.
Nếu
tui còn ở Việt Nam thì giờ này vẫn còn ngày hai bữa ăn cơm với rau
muống luộc chấm nước mắm, một giỏ cá nục phải chia ra ăn cho đủ hai
ngày. Con mắt của tui làm gì mà có tiền chữa, mà có tiền chưa chắc đã
chữa được. Cái đầu của tui bây giờ không còn bị giựt giựt như trước khi
được Mỹ mổ. Thiệt không uổng công tui vượt biên đi Mỹ chút nào.
Nhưng
xin bà con đừng bắt chước tui mà đái ngoài đường à nghen! May mà họ
tưởng tui điên. Người không điên làm sao dám làm chuyện đó ở xứ văn minh
lịch sự này! Tui nghe người ta nói tội đái bậy bị phạt rất nặng mà còn
bị ghi vào lý lịch suốt đời. Nước Mỹ có nhà vệ sinh sạch và tiện nghi
lắm, bởi vậy nên nó được đặt tên là "Rest room" là "nhà để nghỉ" đó mà.
Nghe nói đi xa vài chục dặm là có một "rest area" để khách du lịch đi vệ
sinh và nghỉ ngơi thoải mái không những thế còn có những bàn ghế bằng
đá, có thùng đựng rác khắp nơi và nhất là có phong cảnh rất hữu tình.
Vậy thì đái bậy bị phạt nặng cũng phải.
Tui
cũng muốn nói thêm điều này, vì đây là điều tui rất khoái: người nào
đến xứ Mỹ cũng biến thành người lịch sự, đi đâu làm gì cũng "get line"
chớ không có thói quen chen lấn như ở nước mình nên bà con cứ yên tâm.
Tui bây giờ cũng lịch sự lắm.
Mỗi
lần kể chuyện này, tui chỉ muốn đi tìm lại hai ông cảnh sát Mỹ để nói
lời cám ơn đã còng tay tui lúc đó. Nếu không thì làm gì tui có ngày nay.
No comments:
Post a Comment