Đa số trong chúng ta thuộc thế hệ baby boomer đều bước qua
ngưỡng cửa của tuổi 60, và chắc là đã lên chức ông bà ngoại hoặc ông bà nội từ
lâu rồi. Nay thì nghỉ hưu, lãnh tiền già, sống tà tà, vui hưởng tuổi già và chờ
ngày...ra đi.
Sống tại xứ người khác với sống ở quê nhà. Bên nầy hầu như mạnh
ai nấy lo, đầu tắt mặt tối phải lo đi cày để sống, để trả nợ con, nợ nhà và nợ
xe, v.v....
Già hay trẻ gì cũng đều có nỗi lo riêng của nó hết!
Một trong nhiều nổi khổ tâm của giới trẻ tại Bắc Mỹ là vấn đề
tìm người, mướn người giữ con để có thể đi làm, hay mỗi khi cả hai vợ chồng đều
bị kẹt hoặc bận việc gì đó nên không thể giữ con được, v.v ...
Chuyện coi thường như vậy mà không phải dễ đâu!.
Vấn đề là phải tìm được nơi tín nhiệm hoặc người babysit kỹ
lưỡng và đáng tin cậy. Một số bạn may mắn có cha mẹ ở đâu đó không xa mấy, nên
thỉnh thoảng nếu lỡ kẹt thì cũng có thể nhờ ông bà nội hay ông bà ngoại giữ hộ
cháu bé là thượng sách nhất.
Babysit là một job...thiện nguyện hay là job chùa, nhưng lại
là một niềm vui của những cặp vợ chồng già Việt Nam tại xứ người.
Có thể nói là mỗi khi con cái nhờ cha mẹ một việc gì, thì chắc
chắn là cha mẹ mau mắn ok liền chớ ít khi nào nỡ chối từ lắm. Còn ngược lại thì
hổng chắc lắm đâu nghen...Người ta bảo nước mắt chảy xuôi mà lỵ!
Mỗi người, mỗi nhà đều có mỗi cách giáo dục dạy bảo con cháu
khác nhau, không ai giống ai hết. Có gia đình thì còn hơi khắc khe khuôn mẫu
như lúc họ còn ở bên nhà, nhưng nói chung phần đông ông bà Việt Nam tại hải ngoại
cũng đã cởi mở rất nhiều lắm rồi. Đây là những người thức thời, biết thích ứng
vào hoàn cảnh nơi đang sinh sống.
Hai vợ chồng tác giả cũng không thoát ra khỏi quy luật tre
tàn măng mọc như bao nhiêu gia đình khác.
Từ hơn một năm nay, mình được lên chức làm ông bà ngoại nên
thỉnh thoảng được con gái nhờ babysit cháu. Đang sống trong tâm trạng hội chứng
trống ổ buồn chán thấy mồ, nay đàn chim lại bay trở về ổ thì còn gì hơn nữa. Là
cha mẹ, chúng ta có bổn phận tinh thần phải giúp đỡ con cháu của mình vô điều
kiện. Cha mẹ một ngày, vẫn là cha mẹ mãi mãi.
Việc giữ cháu cũng đem đến cho ta những niềm vui nho nhỏ,
giúp cho cuộc sống bớt tẻ nhạt, và cuộc đời hình như có ý nghĩa hơn lên.
Phải nói rõ, công lớn là của bà ngoại cháu, từ việc săn sóc,
cho bú, cho ăn, thay tã, lau chùi tắm rửa đứa nhỏ, v.v...bà ngoại đều giành làm
hết. Có lẽ đó là cũng do cái thiên chức và bản năng nuôi con tự nhiên của người
phụ nữ...
Ông ngoại chỉ chạy vòng ngoài và chờ lệnh mà thôi... Ông ngoại
được giao cho bồng ẫm hun hít, hoặc chơi đùa với nó là khoái lắm rồi. Đã lắm,
sướng lắm bạn ơi!. Người ta nói già trẻ bằng nhau mà, chắc cũng đúng. Gần bên
cháu, ông ngoại có cảm tưởng mình trẻ lại được vài chục tuổi như chơi. Ông ngoại
bò chơi với cháu cả buổi cũng chưa thấy chán. Tập cho trẻ nói bập bẹ cái nầy
cái kia, mới thấy thật là dễ thương làm sao. Tuần nào không thấy mặt cháu, thì
mình nhớ kinh khủng.
So với các bạn khác, mình cũng chưa có kinh nghiệm nhiều vì
chỉ mới làm ông bà ngoại lần đầu tiên mà thôi. Bên nầy, chuyện săn sóc trẻ nhỏ,
cho ăn cho bú cũng có khi hơi khác hơn những gì mình đã biết và thường quen làm
ngày xưa ở bên nhà. Bởi vậy muốn làm gì hơi khác thường, thì nên hỏi ý con mình
tức là cha mẹ của cháu bé trước rồi hãy làm, chớ đừng ỷ mình là tía má của
chúng mà làm đại có khi bị chúng cự nự. Đừng quên là mình đang sống ở Canada và
Hoa Kỳ chớ không phải bên Việt Nam.
Nghề gì cũng vậy phải cần học hỏi hết, kể cả nghề làm ông
bà.
Bên nầy có rất nhiều sách viết về phương pháp giữ trẻ, và
nghệ thuật để trở thành ông bà tốt (grandparenting). Dĩ nhiên sách báo viết
theo bối cảnh Âu Mỹ dựa vào văn hóa, phong tục, tập quán và cách hành sự của xã
hội Tây phương, khác với những giá trị đạo đức của người Việt Nam mình.
Khó có thể nói bên nào đúng bên nào sai hết. Chúng ta cần điều
chỉnh lại cách suy nghĩ để thích nghi với hoàn cảnh mới, tránh trường hợp xung
khắc với con cháu do sự dị biệt về tuổi tác và văn hóa (generation gap, culture
gap) tạo nên...
Đừng quên là con cái chúng ta đã lớn lên và được giáo dục tại
xứ người với những giá trị khác hơn các giá trị của cha mẹ chúng đã hấp thụ được
ở bên nhà. Cái quan trọng là phải biết dung hoà hai nền văn hóa lại với nhau.
Là người Việt Nam chúng ta cố gắng giữ lại phần nào cái nếp
văn hóa của mình, ít nhất là trong sinh hoạt gia đình.
Nhận giữ cháu thì ông bà phải có trách nhiệm nhiều lắm.
Vấn đề coi thì đơn giản như vậy, nhưng chúng ta cần để ý một
số điểm sau đây để cho tình cảm của ông bà và con cháu không bị sứt mẻ:
*- Mối giao hảo
giữa các cháu và ông bà còn tùy thuộc vào một số điều kiện khách quan như chúng
ở gần hay ở xa nhà ông bà; thỉnh thoảng mới nhờ giữ hộ hay trở thành một thông
lệ thường xuyên. Có bao nhiêu cháu? Đây là lần đầu tiên hay nhiều lần rồi?.
*- Tình cảm của
cháu đối với ông bà cũng tùy thuộc vào tình cảm của ông bà dành cho cha mẹ của
cháu.
*- Xung khắc
trong mối quan hệ. Cha mẹ của cháu có được ông bà đối xử bình đẳng như người đã
trưởng thành hay không? hay cha mẹ của chúng vẫn còn bị ông bà xem như còn
là...con nít, nên bị xài xể thường xuyên vì cư xử không đúng theo ý ông bà mong
muốn?
*- Không nên rầy
la chỉ trích con cái mình trước mặt con của chúng. Nên nhớ là con cái của mình
nay dã lớn, là một người đã trưởng thành rồi, nên chúng có tự do và toàn quyền
quyết định làm những gì chúng nó thích.
*- Tuổi tác của
ông bà cũng rất quan trọng trong việc giữ cháu. Nếu ông bà còn trong hạn tuổi
60 thì chắc chắn là còn nhiều sức, và thời gian sinh hoạt vui đùa cùng cháu hơn
là ông bà đã ngoài 80 tuổi.
*- Tình trạng sức
khỏe của ông bà cũng là một giới hạn trong việc giữ trẻ.
*- Tôn trọng
nguyên tắc ủy thác quyền. Ông bà và cha mẹ các cháu phải thống nhất ý kiến
trong cách dạy dổ các cháu. Một sự lủng củng, không đồng nhất quan điểm về giáo
dục khiến đứa trẻ sẽ hoang mang bối rối.
*- Ông bà phải
tôn trọng các giá trị tinh thần cũng như các nguyên tắc về an ninh cho đứa trẻ.
Phải hết sức thận trọng, coi chừng trẻ bị té ngã hoặc nuốt đồ vật lạ nguy hiểm.
*- Phải cương
quyết tôn trọng, và bảo vệ các điểm thiết yếu về giáo dục vì đứa bé có thể khai
thác sự bất đồng quan điểm của người lớn để đòi hỏi nầy nọ và lâu ngày trở nên
rất khó dạy.
*- Nên nhớ
mình chỉ là ông bà mà thôi, còn cách dạy dỗ là quyền của cha mẹ đứa bé. Ngoại
trừ trường hợp cha mẹ đứa bé lâm trọng bệnh, ở tù hoặc đã chết thì lúc đó mình
mới có thể thay mặt cha mẹ cháu trong việc giáo dục.
*- Nên tránh
so bì ganh ghét lẫn nhau giữa bên nội và bên ngoại về vấn đề bên nầy có thể
giàu sang hơn bên kia, nên cho ca đô lớn hơn, nhiều hơn để chinh phục tình cảm
của cháu, để được cháu thương nhiều hơn (?)... Nên nghĩ đến sự an vui và hạnh
phúc của cháu hơn là sự ích kỷ của người lớn.
*- Giữ cháu
không có nghĩa là mình phải hy sinh cuộc sống cá nhân của mình. Từ chối babysit
nếu mình cảm thấy bị lợi dụng, nhờ cậy lúc không cần thiết, hoặc mình mệt mỏi
không còn hứng thú trong việc giữ cháu nữa. Phải can đảm nói rõ cảm nghĩ của
mình, nói rõ lòng mình cho con cái biết.
Kết luận
Giữ cháu là một niềm vui, đồng thời cũng là một bổn phận của
chúng ta trong tuổi xế chiều.
“Điều tốt đẹp nhất trên thế giới không thể nào nhận thấy được,
hoặc sờ mó đến được, nó phải được cảm nhận qua con tim mà thôi”(The best and
most beautiful things in the world cannot be seen,or even touched; they must be
felt with the heart. Helen Keller)
Nguyễn thượng Chánh & Nguyễn ngọc Lan
No comments:
Post a Comment