Saturday, January 12, 2019

Làm Phóng Viên "Không Giống Ai"! - Ngọc Lan

Những dòng tin nhắn "kỳ lạ" cần có phóng viên ‘không giống ai’ "giải mã". (Hình: Ngọc Lan/Người Việt)

Điện thoại phòng biên tập reng.
-Cho tôi nói chuyện với cô N.L.
-Dạ, N.L đây. Chú cần giúp gì ạ?
-Chào cô. Tôi là một độc giả lâu năm của báo Người Việt. Gia đình tôi có chuyện này mà tôi nghĩ chỉ có cô mới có thể giúp được. Chúng tôi đã gọi cảnh sát rồi, họ đến nhưng cũng không làm được gì hết. Chỉ có cô mới có thể giúp gia đình tôi…”
Hơi choáng váng. Chuyện gì mà có cả cảnh sát cũng không xong thì mình dính vào được gì?
-Dạ, chú nói gì nghe nghiêm trọng quá. Con làm được gì hả chú?
-Chuyện này liên quan đến những vụ lừa gạt trên mạng xã hội. Bà vợ tôi bây giờ như bị dính bùa mê của một ông bác sĩ nào đó quen trên Facebook, nói sẽ đến cưới bả, dẫn bả đi. Trong nhà ai cũng biết đó là lừa đảo. Mà không ai khuyên bả nghe hết. Tụi tôi gọi cảnh sát đến, nhưng cảnh sát cũng không biết giải quyết làm sao, chỉ nói rằng bả là người trưởng thành rồi thì giờ bả muốn đi đâu thì đi chứ cảnh sát đâu có quyền gì ngăn cản bả ra khỏi nhà. Giờ gia đình tôi chỉ biết trông cậy vào cô. Cô ráng sắp xếp thời gian đến nhà chúng tôi để nghe câu chuyện này và cho chúng tôi một lời khuyên, một cách giải quyết.

Nghe một độc giả ngoài 70 tuổi nói vậy không toát mồ hôi cũng lạ. Ai biết làm sao đây trời!
-Dạ, thôi thì chú nói vậy thì mai là ngày con nghỉ con sẽ ghé qua để nghe câu chuyện của cô chú, chứ con không biết là con có giúp được gì không nữa.
-Vậy là tụi tôi mừng quá rồi. Cô cho tôi biết giờ vì ngày mai tôi cũng sẽ mời má vợ tôi đến để tham dự.
Ráng nén tiếng thở mạnh. “Dạ, chắc khoảng từ 11 giờ đến 12 giờ trưa nha chú. Chú cho con xin địa chỉ…”

Sáng hôm sau, mê mải ra vườn cắt cây này, tỉa cây kia trong sự thanh thản vì là ngày nghỉ, không phải nhìn giờ đi làm. Chợt nhớ đến cuộc hẹn. Gần 11 giờ rồi. Cũng hơi… làm biếng. Chỉ muốn làm vườn xong thì thả mình xuống sofa coi TV sau một tuần bận rộn với chữ nghĩa.
Bắt phone gọi, “Chú ơi, cuộc hẹn trưa nay dời qua Chủ Nhật được không chú?”
“Dạ, cô cố gắng giúp chúng tôi hôm nay đi cô. Tôi đang ở nhà má vợ tôi, chuẩn bị chở bà qua nhà tôi để gặp cô luôn đây.” Chú độc giả nói.
“Dạ, vậy lát nữa con tới.” Đành phải đi vậy.
Còn đang loay hoay tìm số nhà thì đã thấy có một ông chú vẫy vẫy tay. Vào nhà thấy có hai người phụ nữ, cũng đoán ngay ra được là ai.

Tất cả đều tỏ cho biết là họ đã biết tôi, nhưng tôi thì lại là lần đầu tiên trong đời gặp họ.

Sau vài câu chào hỏi xã giao, tôi bắt đầu ngồi nghe một câu chuyện gia đình với nhiều hỉ nộ ái ố… lạ lùng.
Theo lời người chồng, rồi qua lời người vợ, tôi nghĩ ngay đúng là những trò lừa tình lừa tiền trên Facebook mà tôi cũng nhiều lần viết bài rồi. Chỉ có điều là theo câu chuyện này thì người vợ chưa bị lừa đồng nào hết. Cũng có thể hiểu thêm rằng thì là vì ông chồng cũng thuộc dạng khó tính, gia trưởng, ít nói lời ngon ngọt với vợ, trong khi người vợ thì suốt ngày quanh quẩn ở nhà, rồi giờ bỗng có cha nội bác sĩ nào đó vào Facebook buông lời dịu ngọt, rồi còn hứa ly dị vợ để cưới bà này… thì bả đâm ra ngơ ngẩn, hồn vía lên mây, đến mức khẳng định dứt khoát“nếu ông bác sĩ đến đây cưới tôi, dẫn tôi đi, dù chỉ một tuần thôi rồi tôi chết, tôi cũng chấp nhận” thì có lẽ cũng không quá khó hiểu.

Người má vợ thì ngoài 85 vẫn cố khuyên con gái trong đau khổ “Phải nghĩ đến hạnh phúc gia đình, đừng tin những lời ngon ngọt, vợ chồng chín bỏ làm mười đi…”
Thêm nữa, như bà vợ nói “Hôm nay có cô, tôi mới được giãi bày tâm sự của mình cho cô nghe. Chứ lâu nay trong nhà này không ai tin tôi hết, ai cũng cho là tôi khùng tôi điên nghĩ tầm bậy, không ai tin là ông bác sĩ đó thương tui thiệt tình…”

À thì ra là từ lúc bắt đầu câu chuyện, người vợ đã “tuyên bố”: “Hôm nay có mặt cô NL ở đây, thì cổ kêu ai nói thì người đó nói, người kia không được xem vô.” Tôi nghe hết hồn, nhưng cũng “dạ, dạ” để cho câu chuyện mau chóng kết thúc. Và quả thật, khi tôi đề nghị từng người nói, ông chồng nói xong thì đến phiên tôi nghe bà vợ. Khi ông chồng sửng cồ lên thì tôi nhắc “dạ, để cô nói xong đi chú” thế là ông chồng xìu xuống “Ừ, bà nói tiếp đi cho cô NL nghe đi, coi bà nghĩ có bình thường như người ta không.”

Sau khi nghe người vợ “tâm sự” chuyện tình yêu trên mạng xong, tôi hỏi “Ông bác sĩ nào đó nói cưới cô, vậy cô gặp mặt ổng bao giờ chưa?” – “Ổng từ New York bay qua đây ở Los chờ tôi ba tháng nay rồi. Ổng chờ thủ tục ly dị vợ là sẽ đến đây cưới tôi ngay.”

Biết là gặp người “trúng bùa” rồi, tôi thử tìm cách giúp theo suy nghĩ của… tôi.
-Hay là vầy nha, cô có số điện thoại của ổng phải không? Nếu có cô gọi hẹn gặp mặt ổng nói chuyện nha. Con chở cô đi. Người ta muốn cưới cô thì ít ra cô cũng phải biết mặt người ta chứ!
-Ờ, đúng rồi đó. Cô NL nói đúng quá! Bà đi với cổ gặp ông bác sĩ của bà đi, coi ổng nói sao, coi có phải là kẻ lừa đảo như cha con tôi nói không! Người chồng hào hứng.
-Ông đừng thách tôi! Để tôi cho cô NL coi tin nhắn của ổng, mấy người này không có tin tôi cô NL ơi! Bà vợ nói.
-Hả? Bà với ông đó nói chuyện điện thoại nhắn tin nữa hả?
-Tôi chỉ cho cô NL coi, ông không được quyền coi!
-Ok, ok. Bà nói chuyện với cô NL đi.

Để “bảo vệ” sự riêng tư của người vợ, tôi mời ông chồng và bà má vợ ra ngoài ngồi. Chỉ còn tôi và người vợ trong phòng khách.
Bà mở tủ lấy cái điện thoại ra.
“Giờ tôi nhắn ổng là muốn hẹn gặp ổng hả cô?” – “Dạ, đúng rồi. Cô nhắn ổng, hỏi địa chỉ, thời gian, rồi con đi với cô.”
Bà chuẩn bị bấm, nhưng đưa cái phone khoe trước, “Nè, cô NL coi ổng nhắn tin cho tôi nè. Người ta nói thiệt chứ có phải xạo đâu, vậy mà mấy người ở nhà này không có tin tôi.”

Khi người vợ bấm chữ “get marig…” thì chữ “get marige” gợi ý do cài đặt sẵn của điện thoại nhảy ra thì bà cho rằng “người bên kia đang muốn cưới bà làm vợ”! (Hình: Ngọc Lan/Người Việt)

Tôi đưa tay cầm điện thoại, thấy bao nhiêu là tin nhắn màu xanh, toàn chữ in lớn.
Tôi nhìn vô, không đọc được tiếng gì ra tiếng gì hết. Tôi chớp mắt, lắc lắc đầu. Cái gì vậy trời?
-Cô đọc được mấy chữ này không cô? Tôi hỏi.
-Đọc được sao không! Rồi bà cầm lại cái phone và đọc ro ro những câu hò hẹn yêu thương.

Tôi bắt đầu thấy đầu óc mình hơi choáng váng. Một cái gì hơi hoang mang.

-Thôi, cô nhắn tin hỏi ổng địa chỉ và thời gian đi. Tôi nhắn người vợ.
-Tôi nhắn rồi, đang chờ ổng trả lời. Người phụ nữ trả lời tôi, gương mặt trông rất hạnh phúc khi nhìn đắm đuối vào cái cell phone.
Tôi thấy tim mình bắt đầu đập mạnh. Dòng tin nhắn trên cái phone chưa hề bấm “send.”
Người vợ bỗng khều khều tôi, “Nè nè ổng trả lời nè.”
Bà nhấn những phím chữ trên phone. Những con chữ được gợi ý nhảy ra, và với bà, đó chính là những con chữ ông bác sĩ nào đó đang nói với bà!
Trời. Tôi thật sự sửng sốt. Người vợ này nói chuyện một mình trong hoang tưởng!
Không có bất kỳ ai “reply” tin nhắn của bà. Chỉ có bà tự nhắn tin, rồi tự cho những con chữ trên phone nhảy lên là “ông người yêu” nào đó nói, rồi tự diễn dịch.
Thảo nào, chằng chịt chữ nghĩa trên đó đều một màu xanh từ người gửi “send” đi, nằm bên phải, chẳng có dòng nào nằm về phía bên trái hết!

Vấn đề đã hoàn toàn khác như tôi nghĩ. Bà này bị tâm thần!
Tôi cố trấn tỉnh tôi, giả vờ, “ok ok khi nào ổng trả lời cô nói con hay nha. Giờ đến phiên con muốn nói chuyện riêng với chú.”
Thế là tới lượt bà vợ ra ngoài. Tôi nói với người chồng biết điều gì đã xảy ra. Không hề có người thứ ba nào hết. Chỉ có bà bị hoang tưởng.
“Giờ thì chú chỉ việc bàn với các con chú thuyết phục cô đi khám bệnh chữa trị thôi.” Tôi kết luận.
“Con tôi nó cũng nói má nó có gì không bình thường. Nói bả đi gặp bác sĩ tâm thần, nhưng bả không chịu nghe. Bả nói bả bình thường, nói tại tụi tui nghi ngờ, nghĩ xấu cho ông bác sĩ nào của bả thôi.” Người chồng giải thích.
-Dạ, chắc cô cũng cần có tình yêu thương và sự dịu ngọt từ chú nữa. Theo con thì giờ chỉ có chú mới có thể giúp cô từ từ tỉnh trí lại thôi.
Ông chồng thở phào, kéo bà má vợ ra riêng giải thích.
Sau khi “gỡ rối” xong từng người, tất cả lại ngồi chung lại. Ai cũng rạng rỡ.

Rồi trước mặt tôi, ông chồng nói với bà vợ: “Từ rày bà muốn gì tôi cũng chìu bà. Tôi không nói bà khùng điên nữa. Tôi hứa với bà là tôi sẽ luôn tốt với bà.”
Bà vợ hớn hở: “Ông hứa có cô NL làm chứng nghen. Khi nào ông bác sĩ đó đến hỏi cưới tôi, ông phải đồng ý cho tôi đi nghe.”
“Tôi hứa. Ai đến dẫn bà đi, tôi để bà đi liền chứ tôi giữ bà làm chi,” ông chồng cười sảng khoái.
“Trời ơi, hôm nay tôi vui quá! Mọi người không tin là tôi nói xạo nữa rồi. Tôi mừng quá cô NL ơi!” Người vợ cười nói hồn nhiên, sung sướng.
Tôi cũng vui quá, vì tôi được “thoát” rồi. Tôi lái xe về. Hơn 4 tiếng đồng hồ “đàm phán” rồi. Buồn vui lẫn lộn.
Tôi vẫn nói vui với bạn bè và đồng nghiệp: cộng đồng người Việt mình ở đây lạ lắm, vừa Việt vừa không phải Việt, vừa Mỹ vừa chẳng là Mỹ. Mà vì nó khác lạ, đặc biệt như thế nên chức năng nhiệm vụ của một nhà báo tiếng Việt ở nơi này cũng chẳng giống ai, ít ra là với cá nhân tôi, với những trải nghiệm qua gần 10 năm lặn lội với công việc này.

Để từ từ, lại kể cho mọi người nghe những câu chuyện liên quan đến việc làm phóng viên “không giống ai” ở tờ báo Người Việt đặc biệt này. 

Ngọc Lan
www.nguoi-viet.com

No comments:

Post a Comment